Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Sáu, 30 tháng 7, 2010

5 năm và.....

Tới qua mình mất ngủ, chả hiểu vì sao nhưng lúc ấy mình suy nghĩ nhiều thứ

Về những năm đã qua của mình vế 5 năm tình cảm mình dành cho một ng dù biết rõ là nó ko thể nào có kết quả.

Thật ra mình cũng ko hiểu cái kết quả mình mong muốn sẽ thế nào

nhưng mình ko hy vọng kết thúc là tình yêu được đáp lại

thật mâu thuẫn nhỉ??nếu yêu thì sao lại ko mong tình yêu của mình được đáp lại, chắc ko phải mình yêu ng ta rùi, có lẽ chỉ là ngộ nhận chăng?

Mình ko có câu trả lời cho câu hỏi này rồi

Chỉ có điều mình đã nghĩ về người đó nhiều, nhiều hơn bất kỳ thằng con trai nào mình từng nghĩ đến trong bao nhiêu năm qua

Mình nhớ quãng đời học sinh học cùng nhau, ngồi cùng bàn, cùng tranh cãi bài học....
Rồi khi tốt nghiệp PT , mỗi người một hướng đi...dù cả hai học ở cùng một thành phô , nhưng chưa bao giờ gặp nhau ở cái tp đó

Đôi lúc , khoảng cách rất gần , nhưng cũng ko bao giờ gặp được...có lẽ ko có duyên thật rùi...

Mình nhớ thời gian mới rời trường phổ thông, rồi thi rớt ĐH, đi luyện thi ở tp...trái tim biết thế nào là nhớ một người....mình làm quen với Internet, rồi kết bạn với Yahoo chat, sau đó quen bạn bè trên mạng, và một lần mình quen với một người học cùng trường với bạn và nói rằng biết bạn

Mình quen với ng đó, còn suýt chút có tình cảm với ng đó, nhưng mđ lớn nhất của mình lúc đó là vì mình muốn biết bạn thế nào rồi.....

Thế là qen, rồi ng đó hẹn gặp mình, ngta lặn lội từ trường ở Q9 sang tận GV nơi mình đang luyện thi, nhưng mình nhận ra rằng mình chẳng có chút tình cảm gì với ng ta cả....thế mà cái tên đó còn mới gặp mà đã khoát vai mình, mình khó chịu ko cho thế là hắn giận rùi bỏ về...mà mình thì chẳng cảm thấy tiếc nuối gì cả, chỉ cảm thấy mình đã kết bạn sai lầm rồi....

Mình kết thúc năm luyện thi và bạn thì kết thúc năm học đầu tiên của mình.....

Rồi sang năm thứ hai mìn ở tp, lại thi rớt ĐH mình vào học ở một trường CĐ trong tp và mình vẫn thế nhỉ , sống cùng một tp , nhưng lại ko bao giờ gặp....có lần mình đã đi tận sang trường bạn để thăm một ng bạn học...mình biết bạn đang ở đó, rất gần mình...giá mà mình gặp được bạn....
(còn tiếp)

Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

פארק יונג הא ALL IN OST - Like the First Day

26 ngày trôi qua kể từ ngày.....

Bài đầu tiên trong Blog mới này mình nên viết cho ai nhỉ?

Suy đi nghĩ lại cũng chẳng nghĩ ra điều gì để viết

chỉ có một điều dạo này mình bận tâm nhiều, không phải tình yêu đơn phương vô vọng của mình, mà là sự ra đi của một người chẳng hề quen biết, nhưng lần đấu tiên làm tim mình đau nhiều như vậy

Lần đầu tiên nếm trải cảm giác một người nào đó rời bỏ thế gian này làm cho mình cảm thấy buồn và khóc nhiều như thế.

Thật ngốc , lại đi khóc vì một ngôi sao đã chết phải không?

Nhưng con người ta đâu có kiểm soát được tình cảm của mình

Mình đã vì một diễn viên mà khóc, mà đau lòng thật nhiều

Anh ấy thật sự đã ra đi rồi

Nếu bạn nhìn thấy nụ cười của anh ấy , bạn sẽ yêu mến anh ấy lắm

Một nụ cười , một ánh mắt ấm áp

làm cho người ta yêu mến nhiều như thế nhưng lại đợt ngột ra đi

với rất nhiều việc còn chưa làm xong ở thế giới này

vậy mà anh lại chọn cách ra đi , chấm dứt cuộc sống nơi trần gian nhiều đau khổ này, để đến nơi mà anh mong muốn mình được hạnh phúc, mong muốn mình có được giấc ngủ yên lành

Mình vô tình phát hiện một trang Web , mà ở nơi đó mình tìm được sự đồng cảm của rất nhiều người, họ cũng buồn , cũng đau lòng và khóc thật nhiều cho sự ra đi của anh

Giờ thì tất cả trở thành quá khứ, anh thật sự đã rời xa thế giới này, ko biết thật sự có thiên đàng hay ko?
vì anh đi là mong muốn đến được nơi đó mà

hy vọng là thật sự có thiên đàng , và nơi đó sẽ đón nhận anh , yêu thương anh giống như nhiều người ở thế giới này đã yêu thương anh

và mong anh sẽ thật sự được hạnh phúc ở thế giới đó, được mình cười vui vẻ và thấy rằng quyết định của mình ko phải là sai lầm...

ở nơi này , sẽ có nhiều người luôn nhớ đến anh , cầu mong cho anh được hạnh phúc

Anh hãy an nghĩ đi nhé

Yona àh