Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Tư, 12 tháng 1, 2011

haizzza..lại than thở nữa rùi....

Chẳng hiểu sao bước vào nơi này lại ko có tí niềm vui nào hết vợi nhỉ, mỗi lần bùn mí nhớ mình có cái blog để mà chia sẽ, cảm giác chắc cũng nhẹ nhõm hơn nhìu,...càng ngày càng thấy ức chế và mệt mỏi, cứ trông, cứ đợi từng ngày từng ngày, hối hận nhiều lắm, hối hận vì những ngày đã qua, hối hận vì bản thân mình đã lựa chọn, có thất bại mới có thành công, liệu có đứng ko nhỉ, khi bây giờ chỉ có cảm giác thất bại, mệt mỏi, muốn buông bỏ nhưng lại ko thể buông bỏ được, quyền quyết định ko nằm trong tay mình nữa rồi, còn ko lâu nữa, hai tháng đối với cả một chặng đường dài phía trước thì đúng là chỉ là một khoảng thời gian ngắn thôi, nhưng đối vs một con ng đang mong mỏi , tính từng ngày như mình thí quả thật đây là khoảng thời gian quá dài, nó cứ như hàng năm trời vậy, mãi mà vẫn ko đến...công việc càng nhiều, càng làm bản thân thấy mệt mỏi, thấy hối hận về sự lựa chọn của mình,...trong cuộc đời một con ng, sai lầm là điều ko thể tránh khỏi, nhưng đối với mình, sai lầm đó quá là quá nhiều, cả cuộc đời mình, liệu có thể nào thoát khỏi những sai lầm tương tự như thế này nữa ko? khố trước sướng sau, câu đó ai cũng nói, nhưng vẫn chẳng thấy đâu là sướng, đâu là giải thoát cả, con đường này, đối với mình thực sự là quá sức rồi...làm thế nào để thoát khỏi nó nhanh chóng đây..chỉ còn biết chờ đợi, biết cố gắng chịu đựng những ngày tiếp theo, để mỗi ngày trôi qua, là lại bước gần thêm một bước về phía con đường mình đang mong đợi, về phía con đường mình hằng mong mỏi...cho dù sướng, cho dù khổ, có lẽ lúc đó cũng sẽ được giải thoát hơn so với lúc này,...thật sự bước chân vào đời rồi, mí thấy rằng cuộc đời này thật quá nhiều bất công, quá nhiều điều xấu xa...cả lòng ng, cả bản chất con ng, cả mình nữa..tất cả đều là những thứ khó giải thik được, có lúc cảm thấy cuộc sống thật giả dối, rồi hoang mang, ko biết đâu là con ng thật của mình nữa..những ngày còn lại, phải cố gắng, cố mà bước tiếp nhỉ, bước đi, để đến cái đích mà mình mong đợi...là hạnh phúc, là đau khổ, đều vẫn hơn bây giờ chăng?... có một điều mình dám chắc chắn, đó là mình sẽ ko hối hận khi từ bỏ...ko có gì đáng để níu kéo mà...từ bỏ đi để lòng thấy thanh thàn hơn...