Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

No name

Mootj thời gian rồi mới lại bước chân vào nơi này..có lẽ đến lúc nhận ra mình thực sự ko còn nơi nào có thể giải tỏa nữa mới nhớ đến nơi này.

Có rất nhiều thứ hình như mình ảo tưởng quá nhiều, đến một lúc nào đó nhận ra thực tế mình chẳng được đến mức đó mới biết bản thân mình làm ng thất bại đến mức nào.

Trước đây tôi cứ nghĩ mình nhất định được mn yêu quý vì mình tốt đến vậy cơ mà, hiểu lòng ng đến vậy cơ mà,,,nhưng hình như trong xã hội này thứ đó ko phải quan trọng nhất...mà cũng phải thôi, bỏ ra thế nào thì nhận lại thế ấy...mình bây giờ hờ hững với nhiều ng..đương nhiên cái nhận lại chính là trong lòng mn mình cũng ko còn vị trí quan trọng nữa rồi.

Biết rõ bản thân nhận lại những gì mình đáng phải nhận lấy nhưng vẫn ko khỏi cảm thấy đau lòng...từ giờ hình như đã ko còn có thể than vãn hay gây sự chú ý của mn được nữa,,,lại bắt đầu khép mình như xưa....thế giới đó mới thuộc về mình, ở đó mình sẽ ko mong đợi có ai đó đáp lại mình nữa,,,lại càng ko thất vọng khi ko nhận được yêu thương hay chia sẻ.. chọn con đường này có lẽ an toàn nhất nhỉ...sẽ ko thương tổn chính mình, cũng ko làm ảnh hưởng đến ai khác.

Biết mình vẫn hạnh phúc hơn nhiều ng lắm, nhưng sao vẫn ko khỏi thấy bản thân mệt mỏi giữa dòng đời này,,,ko có một bờ vai để tựa vào, ko có lấy một ng có thể lắng nghe và thấu hiểu...bạn bè ai cũng vậy...dù có đôi lúc thực sự trãi lòng với họ, nhưng căn bản ko có ai hiểu...có ích gì chứ...thôi thì cứ im lặng đi nhé...từ giờ cứ im lặng thôi...đau lòng cùng khô sở mình mình chịu, chẳng làm ảnh hưởng đến ai...cái gì rồi cũng sẽ quen thôi..phải cố gắng... 

Mình ích kỷ lắm, cũng ghen tỵ với nhiều ng, họ hạnh phúc nhưng lại ko biết mình đang hạnh phúc, họ được yêu thương, được nhiều ng quan tâm...chỉ là..bản thân mình thì sao...minh có như vậy ko...mình có được mn yêu thương, có được mn quan tâm ko...ko biết nữa,,,có lẽ có...chỉ là mình cố tìm cách rời xa..cố tình giữ khoảng cách với tất cả...cố tình làm bản thân trở nên đáng thương hơn...ko biết, thật sự ko biết...vì những ng đó, khi mình mong đợi ở họ sự thấu hiểu sẻ chia...thì cái mình nhận được chỉ là thất vọng... đều là mình sai cả,,, việc của bản thân phải tự mình giải quyết, trông đợi vào ai đây chứ..

Sao lại thấy nặng lòng và mệt mỏi đến vậy..tất cả đều do mình chọn lựa và quyết định mà...sao lại thành ra thế này...