Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Chủ Nhật, 29 tháng 8, 2010

Con yêu ba....

Có lẽ đã lâu lắm rồi, có thể nói là nhiều năm rồi cái câu này mình mới muốn nói lại...

Một khoảng thời gian dái rất dài, con chẳng biết con có còn yêu thương ba nữa hay ko?

Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong gia đình chúng ta....

Ngày con còn bé, con rất thương ba, thương rất nhiều...

lúc đó ba cũng rất thương con ba nhỉ?

lúc đó con còn bé , ngây thơ chưa hiểu nhiều chuyện,...trong đầu óc non nớt của mình đơn giản con nghĩ ng ta tốt với mình thì mình tốt lại,..
ba thương con thì con thương ba lại...

tuy còn bé nhưng đôi khi suy nghĩ của con ko đơn giản như những bạn bè cùng tuổi mình, đơn giản vì con sinh ra trong một gia đình ko bình thường như các bạn...

ba ko giống những ng cha khác...

con ko hiểu li do tại sao, nhưng ba lại thik uống rượu nhiều như thế...

cả kí ức tuổi thơ con, cho đến tận khi lớn lên...điều con nhớ nhất vẫn chỉ là những lần ba đi uống rượu về quậy phá, mắng chửi mẹ, thậm chí là đập đố đạt trong nhà...

một tuổi thơ ko êm đềm, có lẽ vì vậy mà lớn lên con sống hướng nội, thiếu tự tin vào bản thân...rồi nhiều khi con cảm thấy con rất hận ba..có khi con còn cầu mong cho ba chết đi....để mẹ ko khổ nữa, để con ko phải sợ hãi hay lo lắng mỗi khi ba đi nhậu nữa....

nhưng lại cũng có lúc con đau lòng đến rơi nước mắt khi chứng kiến ba mẹ đi làm cực khổ để lấy tiền nuôi bọn con ăn học...

những đồng tiền ngày xưa kiếm vất vả, con đi học xa đôi lúc lại buồn lại khóc...nhưng cũng có những lúc quá vô tư, tiêu xài những đồng tiền ấy ko tiếc tay, mà lại vô tư chả suy nghĩ gì cả....đôi khi lại còn trách ba mẹ, trách số phận ko cho con được sung sướng...ko cho con một gđ giàu có như bạn bè...

rồi bao nhiêu năm qua đi , con cũng ko biết là con yêu ba nhiều hơn hay hận ba nhiều hơn, chỉ biết kể từ hôm qua...con quyết định mình sẽ chỉ yêu thương ba thôi, con ko có gì để hận ba cả...chỉ có thương yêu và kính trọng....cho dù ba chỉ là một ng cha bình thường nhiều khuyết điểm, một ng nông dân lam lũ...ko có nhiều tiền, ko ăn mặc sang trọng...nhưng với con ba là ng ba duy nhất...

bởi vì sao uwh, vì con cảm động ba ah, con biết mình rất dễ cảm động trước những gì ng khác làm cho mình..nhưng ba thì đặc biệt hơn những ng khác nhiều, nhiều lắm vì ba ko phải là ng khác, mà là ba của con...trong trời mưa to như vậy, nước lớn như vậy...với cái xe cùi của mình nhưng ba vẫn ra đón con về....đoạn đường ấy, con sẽ ko bao giờ quên ba ah...đoạn đường mà con tìm lại tình yêu thương thật sự cho ng chả của mình, sau bao nhiêu năm trời con lãng quên nó , hay cố tình lãng quên nó......

"Ba ah, con chỉ muốn nói con yêu ba...."

Dù ko thể thốt ra thành lời được , nhưng con viết những dòng này, cho chính con,cho một sự khẳng định...cho con nhớ mãi ngày hôm qua, hôm nay và nó sẽ mãi là kí ức đẹp trong đời con....


Chủ Nhật, 22 tháng 8, 2010

Trust

Có ng bảo với mình là đừng nên tin bất kỳ ai cả...

Mình thật ngốc ngếch, cứ nghĩ cuộc đời này đâu có đến nỗi phức tạp giống như ng ta nói đâu...

nhưng càng đi làm, càng trải nghiệm cuộc sống này, mình mới càng thấm thía..

càng ngày càng ko biết nên tin ai, nên ko tin ai...

thật sự có lẽ chỉ nên tin gia đình mình thôi, chẳng nên tin bất ký ai cả...

mình đã từng nghĩ mình sẽ ko tin vào tình bạn, ko tin có thể có một tình bạn thật sự bền lâu...

nhưng rồi đến bây giờ cả tình ng cũng ko thể tin được nữa...

hôm nay ng ta có thể vui vẻ cười với bạn, nhưng bạn ko thể biết trước được ng ta sẽ đâm sau lưng bạn bất cứ lúc nào...

có những thứ đối với mình chẳng là gì cả, nhưng sao ng ta quan trọng nó như vậy...

sao lại có thể vì những thứ hư danh đó mà sống lừa dối, sống hai mặt như thế ko phải mệt mỏi lắm sao...

mình dần dần cũng bắt đầu sống như vậy rồi, mình mệt mỏi lắm...

đối với mình cái thứ mà ng ta mong muốn kia, nó chẳng là gì cả...ko có chút ý nghĩa nào hết, hư danh...

vậy mà vì nó mà ng khác lại có thể như thế...thật nực cười...

Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

anh Yona thương...



Anh Yona ah, hôm nay là được 50 ngày anh lên thiên đàng rồi nhỉ....

chắc anh cũng đã quen với cuộc sống ở trên đó rồi...

có lẽ thế giới này cũng đã quen ko có anh rồi...

ko biết ba mẹ anh, bạn bè anh thế nào...

nhưng em đang sống rất vui vẻ,...

những ngày buốn đã qua ngày vui sẽ đến...

ko nhất thiết khi nhớ đến một ng là phải buốn , phải khóc đúng ko anh ?

chỉ cần trong tim em vẫn luôn giành một vị trí cho anh là được...

anh đang sống hạnh phúc trên thiên đáng thì sao em lại phải đau khổ dưới trần gian này nhỉ...

em phải sống vui vẻ chứ...

phải sống thật tốt...

sống luôn phần còn lại của đời anh nữa...

cuộc sống này rất đẹp anh ah

thật tiếc là anh ko thấy nó đẹp...

vì thế anh mới chọn cách ra đi..

em luôn tự hỏi có một giây phút nào đó anh hối hận việc mình đã làm ko?

anh có chút nuối tiếc thế giới này...

nuối tiếc gia đình anh...

nuối tiếc bạn bè anh...

nuối tiếc về những gì anh đã làm được và những gì anh còn chưa làm được ko?

giá mà anh còn sống để hoàn thành hết các dự tình của anh nhỉ?

và em sẽ laioj được xem phim anh đóng...

nghe những ca khúc mới của anh...

nhưng giờ tất cả chỉ còn trong từ giá như thôi...

vì bây giờ em chỉ có thể xem những bộ phim cũ của anh..

nghe những bài hát trước đây của anh...

chỉ nghe, chỉ xem và nhớ về hình ảnh Park yong Ha ngày xưa thôi..

anh hãy bình yên nhé...

Miss u much


Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010

ngày 09 , trời âm u....

Mình rảnh quá ko bít làm gì ngỗi ngẫm lại đời mình trong hơn 20 năm qua, xem thử mình đã sống như thế nào?????????

hôm nay mình nghĩ đến những Blog mình đã lập..
.
thật sưu mình đã tự lập cho mình rất nhìu blog , nhưng thật sự chưa có nơi nào mà mình hoàn toàn có thể trải lòng ra , nói lên tất cả những suy nghĩ của mình...

vì sao ư?

Câu trả lời rất đơn giản , mình sợ , mình sợ có một ngày nào đó , có một ai đó ko nên nhưng lại đọc được những gì mình đã viết...

ngốc thật...chẳng phải viết ra là muốn có ng đọc sao? sao lại sợ chứ?

bản thân mình vốn sống khép kín , ko muốn chia sẻ với mọi ng nhiều , cũng ko muốn mọi ng biết nhiều về mình...thế nhưng suốt ngày lại đòi hỏi ng ta phải hiểu mình...việc này thật khó quá....

sao nhỉ , cuộc sống của mình ngoài công việc và gia đình ra chỉ còn niềm đam mê duy nhất là internet

trên i mình khám phs được nhiều thứ ...nói được nhiều điều mà mình ko thể mở miệng nói với ai cả...

chỉ có khi ở cùng với những ng thân yêu nhất của mình và trên internet mình mới chính là mình ...ko rụt rè , e sợ, ko thiếu tự tin vào bản thân...

bởi vì , ở nhà , mình có nói bất kỳ điều gì , dù có sai đi nữa thì cũng ko có ai trách mình ... trên i cũng thế , gặp toàn ng lạ , ko sợ họ biết về mình ...từ đó có thể bày tỏ được cảm xúc của chính mình mà ko sợ bị cười nhạo hay chê bai...

dạo này tự dưng ko thèm quan tâm đến cái gì khác ngoài trang web mới phát hiện gần đây
tên nó là krfilm.net , diễn đàn Keeping Smile Together...ở đó mình có thể chia sẻ rất nhiều suy nghĩ của mình với những ng cùng sở thích như mình....

có thể nói rất nhiều điều , bình luận về những điều mình yêu thích...

mình nhớ một ng, anh ấy là DV-CS , chẳng liên quan gì đến mình cả , nhưng mình lại yêu mến anh ấy...cái ngày mà mình nghe nói anh ấy đã chết.. .có lẽ sẽ ko thể nào quên được...lúc đó mình đã khóc rất nhiều, lúc đó mói phát hiện lần đầu tiên mình yêu mến một ng ko phải gia đình mình nhiều đến vậy....nhưng anh ấy vĩnh viễn ra đi rồi....

bản thân mình hàng ngày vào web, xem những gì liên quan đến anh ấy...nhưng mà mình ko bị điên đâu nhé...mình vẫn sống tốt...vẫn yêu mến những ng khác , vẫn quan tâm đến nhiều vấn đề khác...đúng là mình có buồn nhưng đo ko phải là kết thúc cuocj sống của mình...chỉ là dành một phần trong tim mình cho ng đã ra đi mãi mãi thui...

mình đang nói gì thế nhỉ, toàn chuyện vẩn vơ...nhưng ko sao , đây là blog của mình mà...nói gì là quyền của mình...

Thứ Tư, 4 tháng 8, 2010

Năm năm và......(tt)

Mình kết thúc năm 1 bình yên ko có tin gì nhiều về bạn.......rồi sang năm thứ hai, mình đã gặp lại vào dịp tết thì phải.....lúc đó mình ko hiểu sao, cảm giác là rất thích bạn , rất quan tâm đến bạn
biết cảm giác thế nào là nhớ một ng và vì một ng mà khóc....nhưng đó có lẽ chỉ là nhất thời thôi nhỉ...mình biết rõ bạn đã có một ng con gái rất xinh đẹp bên cạnh mà mình cũng chẳng nuôi hy vọng gì, mong bạn hp thôi......Rồi mấy tháng sau, bạn lại mời mìn dự tiệc chia tay ...

bạn vào quân đội....lúc ấy mình thấy bạn rất hp...có ng yêu bên cạnh , được làm việc mình muốn...
cuộc sống thế là tốt quá rồi còn gì....chỉ mong bạn hp, vui vẻ thôi....lúc mình nghĩ mình thật sự đã có thể xem bạn là một ng bạn bình thường như bao ng khác........thì lại biết tin bạn chia tay bạn gái
cũng lạ, mình thấy shock...bạn tin vào tình yêu của mình như vậy , nhưng lại bị chính đứa con gái ấy rời bỏ ....mình lại lo lắng cho bạn , ko biết bạn có sao ko?......cũng từ đó bạn thay đổi nhiều...

mình ko gặp nhau nhiều...một năm được vài lần là cùng...chỉ biết bạn đang sống tốt là được

nhưng con ng ngày xưa giờ đã thay đổi nhiều...cũng đúng, cuộc sống bây giờ khắc nghiệt quá mà....
nhiều khi nhìn lại, mình tự hỏi mình có thật sự là tình cảm mình dành cho bạn nhiều đến mức yêu ko?....tại sao lại ko quên được, tại sao ko thể chỉ xem bn là một ng bạn bình thường như bao ng khác?....kết luận mình vẫn chưa có được...chỉ biết đó ko hẳn là tình yêu, cũng ko hoàn toàn là tình bạn...chỉ là trên tình bạn một tý thôi, một tý xíu thôi....mình thật lạ đúng ko?

chính mình cũng ko hiểu nỗi mình nữa là ai?...nhưng có một điều giờ mình chắc chắn được rằng...đối với bạn mình ko có một chút mong muốn nào tình cảm hai ng sẽ tiến xa hơn nữa...

mình chỉ muốn nó dừng lại ở tình bạn thôi.....mãi mãi ko mong muốn chúng ta đi xa hơn....vì thế...dù bạn ko đọc được những dòng này...nhưng hãy yên tâm nhé...mình chỉ thích bạn , thích một tý xíu thôi...ko hơn ko kém....chúng ta mãi là bạn nhé...mình chỉ mong muốn thế thôi...ko biết bạn đã quên ng con gái ấy chưa?...mình chỉ mong bạn có được một tình yêu mới , một ng con gái khác...
và ng đó dành trọn tình yêu của cô ấy cho bạn...để bạn quên đi ng con gái kia...cô ấy ko còn đáng để bạn phải đau khổ nữa...

và bạn hãy sống thật hp nhé...

mình cũng vậy, cũng sống hp , vui vẻ...

và đi tìm nửa còn lại của đời mình....

Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Hix, hix, buồn quá

Tự dưng sáng sớm bị la rùi

Làm tâm trạng cả ngày ko vui vẻ gì hết

chán quá đi

Mình có sai lầm ko nhỉ?

ko biết được.Chỉ biết mình ko yêu thích công việc này

ko yêu thích nơi này

ko yêu thích ông sếp nữa

la mắng mình vô lý

làm tổn thương đến lòng tự trọng của mình

chưa bao giờ có ai la mình như vậy

mình chẳng sợ gì cả, chỉ tức thui

sao lại dám la mình như thế chứ

mình rõ ràng là ko sai mà

thật là oan ức quá đi

tức đến nỗi chỉ muốn nói với ông ấy

"bác ko cần đuổi, bác muốn thì con nghĩ ngay bây giờ, con chẳng cần công việc này đâu!"

thế mà kềm lại được

dạo này chịu đựng tốt rồi

thực ra mình cũng chẳng cần công việc này mấy

ko làm thì thôi mình tìm việc khác

chẳng có gì níu kéo cả

mình lại có thể trở lại tp

trở lại nơi mình có nhiều bạn bè

nơi có thể làm nhiều việc khi mình buồn

khi mình chán , có thể tìm một ng để nói chuyện

ở đây mình chỉ có thể tâm sự với cái máy vi tình thui

thật là chán..............