Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

Cuối năm...........

Hôm nay đã 28 rồi, chỉ còn ba ngày nữa thôi, sẽ bước sang một năm mới...thật sự rất mong đợi năm mới này, mong mình sẽ có một cuộc sống mới, một công việc mới, những ng bạn mới...để có thể quên đi cái thời gian mệt mỏi bây giờ...sao chứ , một năm trời vất vả làm việc, cũng sắp kết thúc rồi, nhưng càng đến gần thì càng thấy mệt mỏi..mong đợi cũng nhìu nhưng lo s cuũng chẳng thua kém là mấy...thật mệt mỏi quá...đôi lúc có những chuyện chỉ có thể giữ trong lòng, hoặc cũng chỉ có thể dùng hình thức này để bày tỏ thôi...khó có thể chia sẽ cũng với ai được...công việc thì chưa đâu ra đâu cả, lại gặp toàn những ng ko biết chuyện thôi...làm việc chả ra làm sao...làm cho mình cảm thấy ngày càng chán ghét...chẳng thể thik ứng được với cái kiểu làm việc nơi này...càng cuối năm lại càng cần phải thể hiện sự hợp tác ăn ý với nhau, nhưng từ trên xuống dưới chẳng ra làm sao hết...cái gì mà cố gắng chứ..nơi này chẳng đáng để mình cố gắng..chỉ còn một thời gian ngắn nữa thôi, sẽ kết thúc tất cả, sẽ đi được thôi...sẽ đến một khung trời mới, có thể sẽ cực khổ hơn nơi này, có thể sẽ gặp nhìu uất ức hơn nữa chăng, nhưng ta vẫn muốn một lần cố gắng, một lần thử thách bản thân...sống mãi trong sự lo lắng của mn rồi, thử một lần bước ra cuộc đời xem sao? dù có thành công hay thất bại, cũng vẫn là do ta lựa chọn, cũng sẽ ko oán trách bất kỳ ai, để ta gặp phải hoàn cảnh như ngày hôm nay...quyết định đầu đới của ta là sai lầm, thế thì phải cố gắng mà sữa chữa nó, cố gắng để ko lặp lại sai lầm đó thêm lần nào, cũng cố gắng ko tự kéo dài sai lầm đau khổ cho bản thân...ra đi là cách tốt nhất, cho chính mình, cũng như cho những kẻ ko thik sự tồn tại của mình...phải đi chứ, đi để biết thế giới bên ngoài kia như thế nào, phải đi để còn tìm mục tiêu mà phấn đấu, phải đi để tìm cho minyhf lí tưởng sống mà mình mong muốn...phải đi để đứng vững trên chính đôi chân của mình, để mỗi lần vấp ngã, lại có thể tự đứng dậy ,almf lại từ đầu...ta sẽ cố gắng, cố gắng để vượt qua tất cả, cố gắng để có một khởi đầu mới, cố gắng để ít nhất thấy rằng mình đã làm hết sức rồi, cố gắng để bản thân sau này ko còn phải hối hận, cố gắng để khi đứng cùng bạn bè, cho dù ta có thua họ về cái gì đi nữa, cũng ko thua về ý chí...cố lên...phải cố hết sức mình chứ nhỉ??????????

Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

Giáng sinh...động hồ ly...

Động hồ ly ah, ngày ta bước chân vào động hồ ly này, ta ko nghĩ có một ngày mình sẽ gắng bó với nó như vậy…chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình sẽ giành tình cảm cho những ng mà đến khuôn mặt cũng chưa bao giờ nhìn thấy nữa…có ng đã từng bảo với ta rắng : trên mạng toàn là lừa đảo ko thôi…uh, thì cái suy nghĩ đó ta cũng từng có mà, làm sao trách ngta nói vậy được…ngày trước ta cũng một lần tìn vào tình yêu trên mạng…một con bé ngốc 18 tuổi xa gia đình đi đến một thành phố xa lạ để học tập…rồi biết đến Internet, rồi quen một đứa con trai trên mạng…rồi nghĩ là yêu…rồi hẹn gặp nhau nữa…nhưng những gì mình mơ tưởng đều hoàn toàn ko thật, cái sự thật gặp ngoài đời làm mình thất vọng…cũng từ đó ko bao giờ tin có thứ tình cảm ảo này nữa…cũng ko bao giờ bước vào các Room chat làm quen bạn nữa….Bao lâu nhỉ….4 năm…đúng vậy…suốt thời sinh viên ta cũng chỉ có cs thực tế…chưa bao giờ nghĩ đến tình bạn ảo…nhưng rồi 4 năm sau…đến một ngày…cái ngày thay đổi cuộc đời ta…ngày anh…ng mà ta yêu quý ra đi…ta vì anh mà ở lại KST này…vì anh mà thay đổi suy nghĩ của bản than mình…cũng nhờ anh mà ta quen được nhìu ng…mà họ bây giờ …đối với ta, giống như một gđ vậy…ko gặp…ko thấy…ko nhận được cái rep nào thì sẽ thắc mắc, sẽ chờ đợi….giờ thì ai bảo tình bạn ảo là ko đáng tin…ta cũng ko nói gì cả…chỉ mỉm cười với bản thân mình…ko quan trọng…họ ko tin nhưng ta tin…họ ko tin chẳng qua là họ chưa hết lòng…chẳng qua là họ ko gặp được những ng như ta đã gặp…động hồ ly này…nơi ta đã từng từ bỏ…bởi ta chẳng yêu nơi nào nhìu…chỉ trừ một nơi…ta gọi đó là nhà…ngôi nhà của ng mà ta yêu thương….và bây giờ, ta lại có một ngôi nhà…ngôi nhà mà ta yêu thương…với những ng chị, những ng bạn, ng em…những ng luôn đối xử với ta chân thành..những ng dùng sự chân thật của mình, dùng trái tim của mình để đáp lại ta…thế thì tại sao ta lại ko tin..tại sao ta lại ko mở long mình với họ được chứ….Cũng 6 tháng rồi nhỉ…6 tháng kể từ ngày ta bước chân vào KSg, gần 06 tháng ta bước chân vào động hồ ly…cũng chỉ vài ba tháng ngắn ngủi làm quen với những ng nơi này…ss kem này, ss Dung này..cer này, har này, minha này, minlee rồi sai, rồi cat…những thành viên của hội bô lão… hay những đứa em như ốc, như xù, như dan, động động , lùn, ngố, nhím…rồi những bé quen sau này nữa..hugo, bảo bảo, bé rỳ, bee, vịt , miho,kahu …rồi những bé ta chưa có thời gian trò chuyện như út hạnh né, nakata nè, haruji này, boko, codoi, vutran, kelly…rồi cả những mem mới vào động như Junnie, snow….ah, còn có cả ng ta đã từng rất ác cảm là bro Chai nữa….tất cả mn, đã làm nên cái động hồ ly ấm áp này…để dù ta có mệt mỏi, có thất vọng …thì ta vẫn có nơi để dừng chân…để được chia sẽ…


Chưa bao giờ ta lại có nghĩ mình sẽ tin nhiều ng như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thật lòng mà đối xử với mọi ng…vì ta ko tin..vì ta sợ…thà là ko đặt tình cảm vào…chứ đặt vào rồi bị tổn thương thì đau lắm…đó là bài học cuộc sống mà ta đã học được trong hơn 20 năm ta sống trên đời này….nhưng rồi ta lại tin mn, tin một cách tuyệt đối nữa…ta chẳng biết rắng liệu ta có thất bại một lần nữa ko? Nhưng bây giờ, cái hiện tại ta có được làm ta cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy bình yên , ấm áp…

Ta chỉ muốn nói với động hồ ly chúng ta một điều trong mùa giáng sinh này : Ta cảm ơn mn, những con ng đã bước vào cuộc sống của ta, làm cho ta thấy mình hạnh phúc hơn, cảm nhận được thế nào là cho đi và thế nào là nhận lại…cuộc sống thực tế rất khắc nghiệt…mỗi ng chúng ta đều có những vấn đề riêng…nhưng khi bước vào nơi này…thấy mình có thể chia sẽ và cũng nhận được sự chia sẽ từ ng khác…như vậy là đủ rồi…
Cuộc sống bên ngoài vật chất là rất quan trọng..nhưng ở đây…KST này, chỉ tồn tại tình cảm chân thành mà thôi…ko ganh đua, ko đố kỵ, cũng ko hận thù lẫn nhau…tất cả đều chỉ vì một chữ “ tình “ mà xích lại gần nhau…để mùa đông này…ở những nơi lạnh lẽo, hay những con tim tưởng chừng như đóng băng rồi…cũng cảm nhận được sự ấm áp…trong chính trái tim mình…chính tâm hồn mình…

CHúc mừng giáng sinh, động hồ ly thân yêu, những hồ ly thân yêu của ta…chúc mn giáng sinh an lành, hạnh phúc…những con tim lạnh lẽo cũng cảm thấy ấm áp, những ng đã có sự ấm áp trong tim..thì cũng chia sẽ..hay cho đi để được nhận lại…để thấy rằng bản than mình…sống rất ý nghĩa…một chút quan tâm của mình…nhưng ng nhận được quan tâm ấy lại rất rất hạnh phúc….

Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2010

Ko tên. 2.....

Có những sáng ko hiểu nổi mình, có những lúc tự hỏi ko bít mình bị sao vậy?
sao lại sống như vậy, sao lại để bản thân ra nông nỗi này nhỉ?
mới sáng đã ko vui rồi, ôi, những con ng nơi này
sao toàn làm mình ức chế vậy?
thật khổ, thật đáng ghét
cố lên, sắp rồi, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi
ko lâu đâu, phải cố lên, đi cho hết con đường này chứ
phải bước hết rồi mới rẽ được, lối rẽ đang ở trước mặt mình mà
chỉ một đoạn nagwns nữa thôi, nhưng sao lại thấy nó dài quá...
đoạn đường đax đi qua chẳng phải là đã rất dài hay sao? và đoạn đường còn lại có dài đâu nà? nhưng sao bước mãi mà ko đến đích vậy? có phải vì quá nóng vội, có phải vì quá chờ đợi , nên làm cho con đường ấy trở nên dài hơn ko?
nhìu l úcko hỉu nổi chính mình là thế nào nữa? ko hỉu, thật sự ko hỉu..
cứ sống vui vẻ hòa đồng thì có gì ko tốt
sao cứ phải lôi điểm xấu của ng ta ra để mà bắt bẻ để mà xa lánh chứ?
sao lại ghét bản thân thế này, sao lại làm cho mình trở nên ngốc nghếch và đáng ghét thế này...
ta mặc kệ bọn họ, ta chẳng mún quan tâm đến bọn họ nghĩ gì về ta, nhưng sao lại cứ quan tâm thế..cuộc sống này khác quá so với những gì ta đã mơ, những gì ta đã nghĩ, những gì ta đã mong muốn...
sao vậy nhỉ, cuộc sống phức tạp đến mức ấy sao? con ng tệ bạc đến mức ấy sao? ta cứ chấp nhận thực tại mà sống đi, sao lại cứ phải cố chấp làm gì?
sao lại cứ phải tự làm cho mình khổ làm gì nhỉ?..
mình chán cuộc sống này thật, mình ghét cuộc sống này ghê, mình mún bước sang một trang mới, nhưng trang này chưa viết hết mà, làm sao viết được trang mới đây?
ko thể để lại một khoảng trắn trong đời mình được, phải lấp đầy nó, nhưng đoạn này chắc là phải bôi xóa nhiều rồi...vì nó cpos quá nhìu sai lầm, quá nhìu khổ sở....

Thứ Ba, 7 tháng 12, 2010

miss you , yona...

COn ng cũng thật lạ
sao lại cứ muốn níu kéo những gì đã qua đi..
nhưng khi nó còn tồn tại thì lại ko biết trân trọng
đến khi mất đi rồi, thì cứ chìm đắm trong đau khổ hối tiếc...
tìm lại những hình ảnh đã qua, níu kéo con ng đã ra đi...
bản thân cũng ko hiểu nỗi mình, đôi lúc cảm thấy đã quên được rồi..
thời gian trôi đi, tình cảm cũng phai nhạt...
tình iu còn có thể quên được thì cái thứ tình cảm lạ lùng này sao lại ko thể quên đi được chứ?
ng đi cũng đã đi rồi...
có lên thiên đàng hay xuống địa ngục...
có trở thành thiên thần hay ác quỹ
có đi đầu thai kiếp khác, hay vĩnh viễn ở dưới 18 tầng địa ngục sâu..
thì cũng đã đi rồi, cũng đã tan biến ko thể nào quay lại được...
thế như đôi khi vẫn thấy nhiều hối tiếc,...
những lúc một mình cô đơn..cảm giác trống vắng hay buồn tủi...'
lại nhớ đến anh, lại làm bản thân mình buồn, làm bản thân suy nghĩ lung tung..
cuộc sống này hình như ở một tg khác...
một tg mà chỉ có một mình thôi
bởi ng khác, đôi lúc sẽ ko hỉu được...
nhưng mà mún quên, tưởng rằng đã quên...
nhưng rồi nó cứ trỗi dậy trong lòng
làm cho ng ta đau đớn, làm cho ng ta tiếc nuối...
Yona ah, ở nơi nào đó, anh có đau đớn tiếc nuối ko?
anh có nhớ về cái quá khứ nhìu tươi đẹp nhưng cũng lắm đau đớn này ko?
anh có hối tiếc gì ko?
có những câu hỏi, dù có trăm lần ngàn lần tự đặt ra ..
nhưng mãi mãi vẫn ko tìm thấy câu trả lời...
mãi mãi ko có một ai có thể trả lời được...
nó cứ nằm đó, để rồi, lâu lâu lại làm ng ta đau..
anh cùng vs sự ra đi của mình..
chính là nỗi đau ko thể giải tỏa trong tim em...
vì đơn giản, e ko thể hiểu được..
vì sao anh chết??????????????

Scorpions - Still Loving You (lyrics)

Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Động hồ ly thân yêu 4

@ốc, lùn , bearry, beedance,kahu, dan, út hạnh, nakata, coduoi, bảo bảo, boko...
những đứa e của động hồ ly
những thế hệ 9x của chúng ta
ngày xưa ss từng nghĩ bọn trẻ 9x bây giờ sung sướng quá rồi nên sống ko có trách nhiệm gì cả
sống buông thả , toàn thấy ăn chơi rồi sai lầm, rồi sống mà ko thấy tương lai đâu hết
mới tiws tuổi đầu mà đã hư hỏng nhìu...
nhưng rồi khi bước chân vào KSt, bước chân vào động hồ ly...ss đã gặp được các em
những đứa trẻ của thế hệ 9x..những ng năng động, tự tin ,vui vẻ, và sống rất tình cảm, các e nhìn đời rất sâu, rất thấu đáo, ko hời hợt tí nào cả...
ss rất rất ngưỡng mộ và khâm phục các em...
các em làm cho ss thấy rằng , thế hệ 9x cũng rất đnags iu, sống rất trách nhiệm, cũng rất bản lĩnh...
làm hco ss nhận thấy những suy nghĩ trước kia của mình ko phải là toàn cảnh của thế hệ 9x..mà nó chỉ là một phần rất nhỏ rất nhỏ...
còn đó rất rất nhìu 9x đáng iu đến vậy, tài giỏi đến vậy...
ốc nè, ng bạn nhỏ nè, e đnags iu lắm, e giỏi lắm, nhớ ngày nào những bài chém của cô Thị Ốc đi vào lòng từng mem của động hồ ly...những ấn tượng đầu tiên gặp mặt, những quan tâm , lo lắng của em khi động xảy ra tranh chấp cãi nhau..e còn bé lắm, nhưng e lại sống rất có trách nhiệm, sống rất tình cảm, suy nghĩ của ốc, tình cảm của ốc, với mn, với động hồ ly..iu lắm...

bearry với cái vid làm cả động hồ ly cảm động rơi nước mắt, với những suy nghĩ, những bộc bạch rất ng lớn, rất sâu sắc, ss ngưỡng mộ em..
bee này, với bài thankgiving, ss đọc bài của em làm ss cũng ước mình cũng có ngày lễ tạ ơn đó, ước mình cũng có một ngày kỉ niệm mang tình tôn giáo ấy, để suy tư, để nói lời cảm ơn với những ng xung quanh mình....
lùn nỳ,...bài viết ít lắm, chủ yếu là tám động hồ ly bé thôi...cái thuyết gia đình của e, dù nó ko phải quan niệm tuyệt đới chính xác theo quan niệm của ss, nhưng ss lại thik cái gia đình đó, nó tình cảm lắm , nó rất thân thiết...
kahu này, những bức vẽ Gumiho này, những nét vẽ mà em đã đặt tình cảm của mình vào đó...
dù em ko là họa sỹ, dù tranh em ko thể bán, nhưng nó là tình cảm, thứ tình cảm mà phải xuất phÁt tiwf trái tim,em mới phát họa ra nó, với tình cảm chân thật, mới có thể cặm cụi ngồi vẽ, tặng cho từng ng, từng ng như vậy, e giỏi lắm, e đnags iu lắm...
dan nè, ss ko nói chiện nhìu với em, ss ko bít nhìu về em..nhưng những gì ss biết, những gì ss nghe, ss nhận thấy dan tình cảm lắm, dan sâu sắc lắm...bên phương trời xa đó dan cô đơn lắm đúng ko? vào động hồ ly này, có ng chia sẽ, có ng lắng nghe, có lẽ cũng vơi bớt phần nào dan nhỉ/ em hãy sống vui nhé, sống hạnh phúc nhé, dù ở rất xa rất xa, nhưng tình cảm mn giành cho dan lại rất gần...nhưng khoảng cách từ trái tin đến trái tim mà...ko có gì ngăn cản đâu dan nhỉ?

Thứ Sáu, 3 tháng 12, 2010

Mệt mỏi quá.........

Thật sự cảm thấy mệt mỏi với cái công việc này quá anh ạ
e thật ko hiểu sao một con ng như vậy lại có thể làm sếp của em được nữa
rõ ràng là ko hiểu tiếng ng mà
em đã nói rõ ràng như vậy mà ko chịu hiểu
những ngày tháng này thật sự như là cực hình với em vậy
càng ngày càng ko chịu nổi...
tất cả là tại bản thân e, là e đã sai...
e sai khi quyết định chọn con đường này, để giờ đây e muốn quay lại cũng ko được
còn hai tháng nữa, nhưng trong hai tháng đó, thật sự em ko hỉu là còn những quyết định vô lí nào sẽ được đưa ra nữa....
mỗi lần họp xong là e lại càng mệt mỏi hơn, mỗi ngày trôi qua lại nhận rõ hơn về con ng...
ở cái chốn này, làm cho e mệt mỏi đến chết đi...
e ko muốn buồn, e ko mún than vãn, nhưng thực sự e ko có cách nào cả...
quyền quyết định ko thuộc về em, tất cả đều ko do e nói là có thể kieemrsoats được
tất cả mn đều ép em, mún ép chết em hay sao đó..
phòng tài chính thì suốt ngày réo em, bảo cái này ko được, cái kia ko được, kho bạc thì bắt e làm gấp cái này, làm gấp cái kia, sếp thì bảo e phải làm việc này, làm việc kia, tất cả đều ép em...
nhưng lại ko hề có sự cảm thông nào hết, ng ta thì vẫn cứ vui vẻ ăn chơi, còn e thì bao nhiu việc phải làm, mún bỏ cũng ko bỏ được...
chỉ còn một tháng nữa là hết năm rồi anh ạ...
e ko bít mình có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa...
chỉ biết, nếu ko có mn trên internet này, ko có anh...thì thật sự, có lẽ em đã buông xuôi từ lâu rồi...
Yona ah, có phải cuộc sống trước kia của anh cũng bế tắc như vậy ko?
sao lại mệt mỏi như thế chứ...
em chỉ muốn mình có giây phút bình yên, ko lo ko nghĩ, ko áp lực...
nhưng sao khó quá...
cái cuộc sống này khó khăn đến mức đó sao anh?
có phải chọn con đường như anh..
cũng là một con đường...
để đi đến hạnh phúc hay ko?...
Yona ah, anh nói em biết đi...
ở nơi đó thực sự là có hạnh phúc đúng ko?...




Tidings_Park yong ha