Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Tư, 23 tháng 3, 2011

Những ngày ko KST..

Những ngày này KST ko vào được, bản thân cũng thấy thiếu một cái gì đó, nhớ những ng trên đó lắm, mặc dù cũng thường xuyên gặp qua các phương tiện khác, nhưng hình như KST trở thành một ngôi nhà lớn của mình rồi thì phải, ngày ngày vào đó nói chuyện cùng mọi ng, bây giờ sắp phải xa nó rồi, thấy có gì đó tiếc nuối, thương cảm..biết là ko phải từ bỏ mãi mãi, nhưng cái gì cũng vậy, có khởi đầu sẽ có kết thúc, rồi mình cũng phải đến lúc xa rời nó, như những ng khác vậy...sẽ ở lại gắn bó được bao lâu nữa đây,..thực sự ko hề muốn rời xa nơi này, nó quá thân thuộc, những ng nơi đây, dù chưa một lần gặp mặt, thì cảm giác vẫn thật thân thiết làm sao..đến khi nào mí lại có được những giây phút hạnh phúc như thế..gặp được những ng để có thể tuyệt đối tin tưởng, nói những chuyện mà có khi cả đời này mình nghĩ là ko thể chia sẽ cùng ai hết...ngày qua ngày, khi mà mọi thứ cứ theo dòng đời nổi trôi mà thay đổi, bản thân mình thay đổi..nơi đó có mãi mãi ấm áp hay ko??? có phải mình muốn từ bỏ hay ko, nhìu lúc cũng ko hỉu nỗi chính mình nữa...rốt cuộc mình đang nghĩ gì, mình muốn gì đây??? có rất nhìu thứ khó có thể nói trước được, nhưng vẫn hy vọng mãi mãi ở lại nơi đó, cùng mn nơi đó sống chan hòa, gặp gỡ những ng mình yêu quý, tâm sự cùng họ..cảm thấy sao xa nhau như vậy, nhưng khoảng cách giữa hai trái tim lại gần nhau đến thế...những con ng đã cho mình thêm sức mạnh, thêm niềm tin, rằng mình sống có ích, mình có ý nghĩa với nhiều ng...hạnh phúc luôn mong manh...liệu mình có thể nắm giữ nó được bao lâu đây????