Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

Báo chí, mạng xã hội và những mặt trái đáng bị lên án…

Hai ngày nay, cái đứa khi mở web lên thì chẳng đời nào đọc báo như tôi lại chăm chăm search một cái tin tức.. càng đọc tôi càng cảm thấy ghét báo chí, ghét mạng xã hội.
Trong thâm tâm tôi từ trước tới giờ, với tôi, mạng xã hội là nơi ấm áp, để tôi chia sẽ cảm xúc của mình với những ng tôi yêu quý.. nhưng..bên cạnh cái mặt tốt đẹp đó…bây giờ tôi lại nhìn rõ hơn một mặt trái đáng sợ của nó.. nói thật là tôi ghét cái cách ng VN mình sống theo bầy đàn.. ăn theo dù bản thân chẳng biết sự thật là gì, chỉ thấy ng ta nói đúng ý mình rồi lập hội anti này anti nọ.. đáng tự hào lắm sao khi được 60.000 like chỉ trong vòng một ngày.. với tôi, tôi thấy những cái like ấy thật nông cạn… có ai trong những con ng  đó, họ nghĩ đến rằng mỗi một cái like của mình đã góp phần đầy con người ta vào bước đường cùng, miệng lưỡi thế gian đáng sợ lắm..nhất là ở cái đất nước VN này.. cho dù đến cuối cùng bạn là người vô tội đi nữa…thì chẳng ai họ nhìn đến cái kết quả cuối cùng đó… bởi họ đâu có quan tâm theo đến cuối cùng xem rốt cục con người ta ra sao. Vụ việc đó kết quả thế nào, vì sao lại như vậy.. cứ thấy hay hay thì like vô tội vạ…bản thân clik một cái thì có cái gì ảnh hưởng đâu… nhưng mà…các người suy nghĩ một chút đi… đừng độc ác như thế, những hành động vô ý của các người..có thể hủy đi cả tương lai một con người đó..các người có thử nghĩ đến toàn bộ vấn đề chưa, hay chỉ…báo chí nói sao tin vậy… nếu có kết luận cuối cùng người đó đã làm vậy, các ng like ko sai..chẳng ai có thể nói gì… nhưng mà, chưa có kết quả cuối cùng…thì..hãy im lặng đi…không ai có đủ tư cách để phán xét người khác đâu, mọi chuyện chỉ có người trong cuộc là hiểu rõ nhất.
Truyền thông báo chí, con dao hai lưỡi có thể trong vòng một đêm biến người ta thành ngôi sao, cũng có thể trong vòng một đêm biến người ta thành tội đồ bị cả xã hội phỉ nhổ, căm hận… trước đây, đối với tôi báo chí chỉ là lâu lâu đọc cho vui, một bài thì có ba phần thật bảy phần giả dối rồi…nhưng mà tác động của nó ko thể phủ nhận được là rất đáng sợ… Tôi đã đọc rất nhiều tờ báo mạng, từ uy tín đến tai tiếng..đâu đâu cũng đọc được những cái tít giật gân, đọc vào là thấy tội ác tày trời, lời lẽ đầy sức thuyết phục.. nhưng nhìn lại thì có cái gì gọi là bằng chứng đâu…cũng thật hay cho những người viết… những cách nhìn phiến diện, những lời nói từ một phía…chưa hề có một căn cứ xác đáng nào, chưa có một xác nhận cụ thể nào.. vậy mà người viết có thể nói như đinh đóng cột…mà người đọc thì cũng tin tưởng một cách mạnh mẽ…tự do ngôn luận, nhưng có chăng cần kiểm soát cái kiểu tự do nói gì thì nói trong khi căn cứ xác đáng thì chẳng thấy đâu…bản thân người viết ra chúng có thể hốt bạc nhờ những tin tức giật gân..nhưng có ai quan tâm, đằng sau những tin tức đó, người ta phải hứng chịu những gì????

Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012

Góc tối...

Cũng một thời gian dài rồi ko bước chân vào blog, cũng ko viết một bài mới nào.... hôm nay chợt nhớ ra cái góc nhỏ duy nhất chưa công khai cho ai này. Cũng mừng vì ít nhất mình vẫn còn một góc nào đó giành riêng cho mình, một thế giới mà ko ai có thể bước vào được.

Ở kst mọi ng nghĩ mình là đứa thik than thở, cũng ko quá phức tạp, có gì đều nói ra, chỉ có điều họ ko biết rằng vẫn còn rất nhiều điều sâu kín trong lòng, mình ko thể bật ra ở bất nơi nào hay với bất cứ người nào, vậy nên chỉ có nơi này có lẽ mình sống chân thật với lòng mình nhất. Mà càng chân thật có lẽ càng dễ quên nó đi nhỉ, vì cuộc đời ngoài kia được bao nhiêu thời gian sống thật.. cứ thật thật giả giả đến mệt mỏi... có lúc chẳng nhận ra được con ng thật sự của mình đến cuối cùng nó là như thế nào.

Muốn lắm được sống theo ý mình, được làm mọi thứ theo sở thik của mình, nhưng trên đời này mấy ai được làm theo mọi thứ mình muốn. Có câu ng trên giang hồ thân bất do kỷ, bản thân mình cũng vậy.

Xã hội này chính là cái giang hồ ấy, mình muốn làm nhiều thứ, nhưng đến cuối cùng bản thân lại chẳng làm được cái gì...biết sao được, thế giới này ko chỉ mình ta tồn tại, nếu quá ích kỷ thì chỉ có một mình cô đơn giữa cuộc đời, như vậy có lẽ càng ko thể sống nổi nữa.

Hôm trước đi đám tang bà một cô bé mình quen.. cũng một chút ghen tỵ,mình vất vã mấy chục cây số lên có ai nói một câu bạn vất vả quá đâu.. trời nắng trời mưa đều chịu qua cả... một lời cảm ơn chân thành từ ng khác cũng ko có...cái gì cũng chịu thiệt thòi, nhưng chỉ có thể im lặng mỉm cười, nói gì đây,.. cũng ko thể ích kỷ đến vậy được. như vậy chỉ có thể sống cô đơn cả đời thôi.

Có những ng mình cảm thấy rất ghen tỵ, họ ko đáng có được thứ hạnh phúc đó, ko đáng có được những yêu thương quan tâm đó, mình bỏ ra rất nhiều nhưng khi nhận lại chỉ có cay đắng nhiều hơn ngọt ngào, có nước mắt nhiều hơn nụ cười.. còn họ, đôi lúc cứ dửng dưng mà sống mà hưởng thụ, căn bản lại ko biết trân trọng.. rốt cuộc tại sao hạnh phúc, may mắn luôn mỉm cười với họ, còn mình, cho dù có cố gắng đến mấy, vẫn chỉ là ng đứng sau ng khác một bậc.

Có nhiều lúc tự hỏi đâu mới là hạnh phúc của riêng mình, chỉ thuộc về một mình mình, ko san sẻ cho bất cứ ai.. nhưng cho đến tận cùng, vẫn là mãi loanh quanh tìm kiếm, còn hạnh phúc thì như ảo ảnh, càng mún tìm thì nó càng xa vời, nhạt nhòa...

Có thể tự hào với bản thân mình có một gia đình tốt, dù cha mẹ ko giàu có ko học thức, baba cũng ko mẫu mực gì, hay nói bậy, hay say sỉn. nhưng ít nhất mình biết ba mẹ yêu thương gia đình, biết mình có một ng chị, một ng em thật lòng yêu thương mình..chỉ là đôi lúc cảm thấy bản thân quá tham vọng, để rồi vụt mất những hạnh phúc bé nhỏ kia. rồi cuồi cùng quay ra ghen tỵ vs chị cùng em gái. Bởi vì mình chạy theo quá nhiều thứ, nên đến cuối cùng thứ nắm bắt được trong tay chỉ là hư ảo..lúc nồng ấm, lúc lạnh nhạt.. chẳng gì có thể bền lâu được.

Bản thân mình là một đứa hay thay đổi... tận sâu trong lôgf đã thế.. hình như ngoại trừ gd, mình chưa bao giờ trân trọngc ái gì quá lâu..thời gian càng dài. sự hứng thú trong mình càng nhạt đi, và rồi cái đọng lại chẳng là gì, rồi đến một lúc nào đó, khi mất đi lại cảm thấy hối tiếc.. đến lúc đó, cái gì cũng đã muộn màn cả rồi.

Mình thừa nhận bản thân giao tiếp ko tốt, đối với ng xa lạ, luôn chui vào cái vỏ ốc riêng mình, khó có thể tiếp xúc được.. khi đối mặt nói chuyện, mình sẽ mất tự chủ mà nói những điều ng khác ko thik, hoặc chưa kịp thik ứng...để rồi nhìn lại, chính mình chỉ là cái đứa lớn tuổi nhưng đầu óc lại chẳng ra sao...

Cuộc sống vốn chẳng mấy phức tạp, có lẽ căn bản chính là bản thân luôn làm mọi thứ trở nên phức tạp... để rồi bế tắc, chẳng biết làm sao...