Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

For Yona....

Yona ah, hôm qua là tròn một năm ngày anh vĩnh viễn rời xa thế giới này nhỉ..ngày đó e chẳng cảm nhận đựơc nỗi đau gì anh ah..nước mắt e ngày đó chỉ rơi kể từ ngày hôm nay của một năm về trước.. khi nhìn dòng ng đến viếng anh một năm trước, khi nhìn nước mắt mn rơi đau xót đến vậy.. e chỉ thực sự đau cái ngày chứng kiến ng ta đưa anh đi hoả thiêu, rồi đưa anh về lòng đất mẹ lạnh lẽo kia thôi.. lúc đó e mới cảm nhận đựơc, mới hiểu đựơc tại sao khi ở các đám tang, chôn ng thân của mình vào lòng đất ngta lại khóc nhiều đền vậy anh ạ...


Cái ngày đem anh đi, cái ngày thân xác anh vĩnh viễn tan biến, chỉ còn lại một nhúm tro tàn kia, thực sự là đau lắm anh ạ...nỗi đau như xé lòng vậy, tự nhiên ko hỉu sao tim lại đau nhìu như vậy..



Ko thể chấp nhận đựơc cái cảnh, con ng đó mới hôm trước đây còn tươi cuời rạng rỡ, giờ thì lại nằm trong đó, để ngọn lửa thiêu đốt bản thân, chỉ trong phút chốc, chẳng còn lại gì trên đời cả...



Hôm đó trời lại mưa..mưa..nước mắt hoà vào nhau, cái khung cảnh ảm đạm đau đớn ấy, làm sao mà kìm lòng ko khóc đựoc đúng ko anh...



Ngày đó e khóc nhìu lắm, nhìn những ng yêu thương anh, cố gắng níu kéo những gì còn lại của anh, nước mắt đau đớn rơi, mặc cho màn mưa vô tình kia cứ rơi...Cuộc đời anh vình viễn dừng lại ở thời khắc đó...



Còn anh, sao mà vô tình vậy, sao mà cứ mỉm cuời thôi, cuời nhìu ghê lun, bức ảnh nào cũng tuơi cuời rạng rỡ... rời bỏ thế giới này hạnh phúc đến vậy sao???


Hôm qua lễ tuởng niệm anh trời cũng mưa anh ạ...chắc anh có trở về, hay đứng ở một nơi nào đó mà nhìn mn đúng ko anh.... mưa to lắm, nước mắt rơi cũg nhìu lắm...e ko ngờ anh đựoc ngta yêu mến đến vậy đó anh ạ...một năm trôi qua rồi, mà mn vẫn khóc đau thuơng đến vậy...



Dù cho có khoảng cách địa lí xa xôi là thế, dù cho có sự ngăn cản của cái màn mưa lạnh buốt dày đặt kia..thì những ng yêu quý anh vẫn đến, vẫn vì anh mà đứng duới cơn mưa đó, chẳng để làm gì cả.. chỉ là nhìn những bức di ảnh của anh..gởi đến anh những bông hoa trắng, cùng những lời chúc bình yên , anh nghĩ...



Nhìn họ như thế sao mà cảm động quá...nếu anh biết trước caí ngày hôm nay, thì chắc anh sẽ ko làm thế nhỉ, chắc là lúc đó anh sẽ có đủ nghị lực để mà tiếp tục sống, tiếp tục đối mặt với những gì đang chờ mìh..chứ ko chọn con đường trốn tránh như thế anh nhỉ...


Dù thế nào thì tất cả cũng qua hết rồi..


Vậy nên đừng nhìn lại, cũng đừng hối tiếc anh nhé...


Anh chọn rồi thì anh cứ bước tiếp đi anh nhé..


Tạm biệt anh..


Hẹn gặp lại anh ở một thế giới khác vậy...


Anh nhất định phải hạnh phúc nhé...


For you...My love.....

Ngày trở lại...

CŨng hơn một tháng kể từ ngày mình từ bỏ một công việc ổn định, lựa chọn một hướng đi mới cho cuộc đời mình..Bây giờ nhìn lại, hơn một tháng qua bản thân chẳng làm đựoc gì cả..thật đáng thất vọng nhỉ???


Bắt đầu đi tìm việc làm mí lại thấy nản lòng, dù đã biết trước, dù đã dự tính những khó khăn sẽ gặp phải, cũng đã tự hứa với bản thân nhất định sẽ cố gắng hết mình, nhưng chưa buớc đựoc bước nào đã cảm thấy nản lòng mất rồi....


Những bước đi lặng lẽ đơn độc, tất cả mọi thứ một mình cảm nhận, một mình chịu đựng cũng thật mệt mỏi nhỉ???


Chặng đường khó khăn trước mặt đang chờ đợi mình, mắt dù biết vẫn có nhìu ng ủng hộ mình, nhưng sao vẫn thấy lo lắng quá.. cuộc sống này vốn khắc nghiệt mà..

Nhưng bi giờ thực sự khao khát tìm đựoc một công việc mới , để có thể trốn chạy nơi này, có thể đi thật xa để có thể làm những gì mình muốn, cũng có thể trốn chạy những mệt mỏi bây giờ phải chịu đựng...


Con ng sống có lẽ ko nên quá đa cảm, vô tư một chút chắc là sẽ hạnh phúc hơn đó, bản thân suy nghĩ quá nhìu cũng chỉ tự làm khổ bản thân mình hơn thôi..


Nhưng nhìu khi lại ko thể chia sẽ với ai cả..Như jj đã từng bảo, hơn 700 số điện thoại của mìh, nhưng a ấy chẳng biết chia sẽ với ai cả...bản thân mình khi nhìn list đt cũng ko thể chia sẽ với ai cả..cứ cố gắng một mình chịu đựng tất cả..như thế cũng thật là nặng nề, mệt mỏi...


Trong thâm tâm lúc nào cũng mang một hy vọng, giá mà bản thân chưa bao giờ tồn tại trên cuộc đời này, đó chắc chắn là một hạnh phúc...thà ko tồn tại thì ko biết gì, ko nghĩ gì...Nhưng đã bước chân đến cuộc đời này thì lại ko đủ dũng cảm để từ bò...Dù có mệt mỏi, dù có mún từ bỏ , vẫn cố gắng đi tiếp..vui sướng hay hạnh phúc...hay đau khổ đi nữa..vẫn là cứ nhắm mắt mà bước tiếp...


Đôi lúc tự hỏi cuộc sống khắc nghiệt là vậy, tại sao con ng cứ phải bám víu lấy nó, cứ phải bon chen tranh đấu làm gì.. đến phút cuối cùng chết đi thì cũng có mang theo được đâu...nhưng hỉh như là mình sai rồi..bản chất con ng là vậy.. phải luôn tranh đầu, phải luôn cố gắng tiến về phía trước, nếu ko bản thân sẽ tụt hậu mất...


Chính bản thân mình cũng ko muốn an phận kia mà..vẫn luôn có mơ ước, vẫn luôn có khác khao về tương lai của mình, dù cho khả năng có làm được hay ko thì những mơ ước cho tuơng lai đó cũng vẫn ko hề thay đổi..chỉ là bản thân có thể làm đựoc hay ko??? chính mình cũng ko trả lới đựơc câu hỏi đó..


Ai bảo chỉ cần có niềm tin và nghị lực thì nhất định làm đựơc, mình thực sự ko tin điều đó đâu..có lẽ vì vậy mà mình ko làm đựơc điều gì hoàn hcỉnh thì phải...


Chặng đường phía trước là hp hay đau khổ thì vẫn phải bước tiếp thôi..


Tự nhủ bản thân phải cố lên thôi..


For ah, cố lên, bản thân ko làm thì ko ai giúp đựoc mìh đâu..


Hwaiting............