Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Sáu, 1 tháng 7, 2011

For Yona....

Yona ah, hôm qua là tròn một năm ngày anh vĩnh viễn rời xa thế giới này nhỉ..ngày đó e chẳng cảm nhận đựơc nỗi đau gì anh ah..nước mắt e ngày đó chỉ rơi kể từ ngày hôm nay của một năm về trước.. khi nhìn dòng ng đến viếng anh một năm trước, khi nhìn nước mắt mn rơi đau xót đến vậy.. e chỉ thực sự đau cái ngày chứng kiến ng ta đưa anh đi hoả thiêu, rồi đưa anh về lòng đất mẹ lạnh lẽo kia thôi.. lúc đó e mới cảm nhận đựơc, mới hiểu đựơc tại sao khi ở các đám tang, chôn ng thân của mình vào lòng đất ngta lại khóc nhiều đền vậy anh ạ...


Cái ngày đem anh đi, cái ngày thân xác anh vĩnh viễn tan biến, chỉ còn lại một nhúm tro tàn kia, thực sự là đau lắm anh ạ...nỗi đau như xé lòng vậy, tự nhiên ko hỉu sao tim lại đau nhìu như vậy..



Ko thể chấp nhận đựơc cái cảnh, con ng đó mới hôm trước đây còn tươi cuời rạng rỡ, giờ thì lại nằm trong đó, để ngọn lửa thiêu đốt bản thân, chỉ trong phút chốc, chẳng còn lại gì trên đời cả...



Hôm đó trời lại mưa..mưa..nước mắt hoà vào nhau, cái khung cảnh ảm đạm đau đớn ấy, làm sao mà kìm lòng ko khóc đựoc đúng ko anh...



Ngày đó e khóc nhìu lắm, nhìn những ng yêu thương anh, cố gắng níu kéo những gì còn lại của anh, nước mắt đau đớn rơi, mặc cho màn mưa vô tình kia cứ rơi...Cuộc đời anh vình viễn dừng lại ở thời khắc đó...



Còn anh, sao mà vô tình vậy, sao mà cứ mỉm cuời thôi, cuời nhìu ghê lun, bức ảnh nào cũng tuơi cuời rạng rỡ... rời bỏ thế giới này hạnh phúc đến vậy sao???


Hôm qua lễ tuởng niệm anh trời cũng mưa anh ạ...chắc anh có trở về, hay đứng ở một nơi nào đó mà nhìn mn đúng ko anh.... mưa to lắm, nước mắt rơi cũg nhìu lắm...e ko ngờ anh đựoc ngta yêu mến đến vậy đó anh ạ...một năm trôi qua rồi, mà mn vẫn khóc đau thuơng đến vậy...



Dù cho có khoảng cách địa lí xa xôi là thế, dù cho có sự ngăn cản của cái màn mưa lạnh buốt dày đặt kia..thì những ng yêu quý anh vẫn đến, vẫn vì anh mà đứng duới cơn mưa đó, chẳng để làm gì cả.. chỉ là nhìn những bức di ảnh của anh..gởi đến anh những bông hoa trắng, cùng những lời chúc bình yên , anh nghĩ...



Nhìn họ như thế sao mà cảm động quá...nếu anh biết trước caí ngày hôm nay, thì chắc anh sẽ ko làm thế nhỉ, chắc là lúc đó anh sẽ có đủ nghị lực để mà tiếp tục sống, tiếp tục đối mặt với những gì đang chờ mìh..chứ ko chọn con đường trốn tránh như thế anh nhỉ...


Dù thế nào thì tất cả cũng qua hết rồi..


Vậy nên đừng nhìn lại, cũng đừng hối tiếc anh nhé...


Anh chọn rồi thì anh cứ bước tiếp đi anh nhé..


Tạm biệt anh..


Hẹn gặp lại anh ở một thế giới khác vậy...


Anh nhất định phải hạnh phúc nhé...


For you...My love.....

Không có nhận xét nào: