Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Chủ Nhật, 26 tháng 10, 2014

NHỚ


Hok biết sao nữa, dạo này thấy nhớ những ngày xưa ở kst ghê luôn. May là sau bao nhIU ngày thầm lặng hôm nay vào lập thread vẫn nhớ được cách lập như thế nào. Bản thân cũng thấy bạc bẽo dễ sợ, bao nhiêu ngày chỉ vào ngó vài cái tin tức rồi đi ra, đến nick cũng lười login. Thấy có lỗi 

Hok biết hồi xưa thế nào mà có thể viết được nhiều chữ vậy, có lẽ hạnh phúc và quá vui vì có nhiều ng có ý nghĩa với mình ở đây, rồi thì nếu than vãn cũng có ng chia sẻ, có ng yêu thương.. để mà giờ đây.. mọi thứ cứ như bong bóng xà phòng mà vỡ tan hết trơn. 

Lúc vui thì chả nghĩ gì đâu, buồn buồn như bây giờ thì lại đau lòng vô cùng... chỉ gói gọn trong 1 từ ngắn ngủi ...NHỚ.

Nói chứ con ng ta lớn lên rồi ai chả thay đổi, chính bản thân mình còn thay đổi xoành xoạch... nhìn lại mình của bi giờ và của 4 năm trước những ngày đầu mới bước chân vào kst thì một trời một vực.. ôi cái thời thanh xuân nhiệt huyết biết bao... bao nhiêu biến cố qua đi.. với từng ấy thời gian bên nhau cứ nghĩ nó sẽ bền vững lắm lắm cơ... cơ mà hay thật.. mình cũng góp phần đạp đổ mọi thứ đi.. giờ thì sao chứ... tiếc muốn chết đi á... cơ mà cái bản tính nhút nhát ích kỷ lại chẳng bỏ được..rồi chọn bỏ tình cảm bạn bè 4 năm đó... ừ .. ảo đến thật... thật rồi giờ nó lại thành hư ảo... cái này gọi là gì nhỉ .. "cát bụi lại trở về với cát bụi" chăng? Có lẽ so sánh hơi khập khiễng rồi, cơ mà chịu, văn chương hơi kém ấy mà.

Nói chứ , từ đó đến giờ vẫn tự hào lắm cái động hộ ly nổi danh xa gần, lại thân thiết đến nhìu ng phải ghen tỵ đỏ mắt vì sao có cái thứ tình bạn ảo biến thành thật lại có thể bền lâu vậy.... Hỳ... Zui lắm á.,,, nhưng mình làm sai một vài việc .. và bi giờ thì với mình mọi thứ tan tành hết trơn rồi... 

Một chuyện nhỏ như cọng cỏ, nhỏ đến mức mình gần như quên mất đã từng tồn tại trên đời này cái cọng cỏ do mình gieo rắc lên đó.. để rồi một ngày mưa bão nào đó, nó quay lại đâm ngược vào lòng mình... tất tần tật theo cơn bão đó quét sạch..tan nát...Haha, đời nó đau thế đó... 

Rồi thì cái con bé mình từng yêu thương nhất động, thân nhau đến mức một tuần ko gặp là thấy nhớ, đùng cái .. ngu .. chuyển vô ở chung là gì cho giờ chị em chẳng nhìn mặt nhau nổi.. tình cảm như có bức tường vô hình vừa cao vừa dày ngăn cách.. đến nỗi đôi khi mấy câu xã giao đơn giản lắm lúc cũng lười nói.. mà mình á... cái loại ng tệ bạc.. đã ko thik là cứ trơ mặt ra đó.. lạnh như băng , đã vậy cái mặt lại chẳng xinh đẹp gì cho cam.. nên nhìn vô là ... phát ghét ... hok nói thì thôi, nói câu nào là cay nghiệt câu đó...

Mà cũng tại bác tác giả nào đó, ai bảo viết nên tác phẩm đặt cái tựa hay quá làm chi để lúc con bé hỏi tui hồi trước chị em mình hay tâm sự lắm mà .. bản thân lại phán câu xanh rờn ... "AI RỒI CŨNG KHÁC" tui cũng biết câu đó làm nhỏ thương tổn chớ... cơ mà.. thôi lời nói ra như bát nước đổ đy, hốt lại cũng chẳng nguyên vẹn như ban đầu, thể nào trong đó chẳng có chút đất cát bụi bẩn gì đó... Mà nói thật tình là, ngụy biện tý chớ.. lỗi ko hẳn ở tui.. bản thân tui xưa này hiếm khi nào xem trọng ng nào hết trơn, đôi lúc coi quan trọng quá thì khi ngta thay đổi thì tui phải là ng phũ với ngta trước chứ ko mún để ngta tổn thương mình... có vẻ ích kỷ nhưng chắc thế thì giảm thiểu tối đa tổn thương của mình rồi đúng ko? (Chắc do vậy mà ế tới giờ  ).

Căn nguyên mọi chiện thì ... thôi tui giữ trong lòng được rồi... để từ từ nó hư thúi rồi tan biến đy, nhìu lắm thì chắc cũng để lại chút mầm mống "ung thư lòng" cho bản thân thôi... 
Lại bắt đầu tìm kiếm mối quan hệ mới để lấp đầy những tan vỡ đó... 28 tuổi rồi.. mà sao thất bại bao lần vẫn chưa rút được chút kinh nghiệm nào hết trơn. 


Thực sự ko muốn lớn đâu, làm ng lớn ... mệt quá.