Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Ba, 2 tháng 8, 2011

Nhật ký..nước mắt..sự cô đơn...


Một đêm yên bình ở nơi làng quê mà nó gọi là quê hương lại một đêm nó ngồi suy ngẫm về cuộc đời của nó, nhìn ra khung cửa sổ chỉ là một màn đêm u tối,giống như cuộc đời nó, giống con tim nó…thế giới xung quanh thật sống động, trẻ con nô đùa, hàng xóm trò chuyện rôm rả…chỉ có nó là cô đơn một mình với thế giới riêng của chính mình…làm đúng cái việc xưa giờ vẫn làm khi bùn…Viết nhật ký…Thực tình nhiều lúc ko hỉu trong cái xóm nhỏ của nó ngoại trừ nó ra còn có ai bít được víêt nhật ký là thế nào ko nữa…có lẽ với mọi người,vịêc thể hiện suy nghĩ cảm xúc của mình thật dễ dàng, chỉ cần dùng lời mà nói ra là được, nhưng với nó… hình như việc viết nhật ký khi buồn là cái việc dễ dàng nhất để thể hiện suy nghĩ của mình thôi…nó ko có thóí quen cũng ko muốn tâm sự với bất kỳ ai..dù mở lòng cách mấy thì cũng ko kể nhiều với ai những suy nghĩ trong lòng mình…Khi trò chuyện với ai đó, nó dùng phần lớn thời gian để lắng nghe..nó luôn giành lại cho mình phần lớn tâm tư của mình mà ko muốn thể hiện cho ai biết, bởi nó cảm thấy ko cần thiết, đôi lúc còn ngốc nghếch nữa…nó chưa bao giờ tìm được ở người đối diện mình sự tin tưởng tuyệt đối…cho nên cái góc sâu kín trong lòng nó, nơi chứa đựng những suy nghĩ thật nhất, nơi con ng thật nhất của nó đang tồn tại..chưa hề có một ai chạm tới được nơi đó…Cũng có lúc nó muốn mở lòng ra lắm, nhưng rồi ng nó chọn để mở lòng lại ko thể hiểu được nó, nó ko nhận đựoc sự thấu hỉểu từ đối phương như nó mong muốn, vậy là nó lựa chọn cách khép chặt cánh cửa lòng mình lại…và càng lúc cánh cửa ấy càng đóng chặt hơn..và ở nơi đó, chỉ có mình nó mới có thể chạm đến được mà thôi…

Nó là một đứa nhạy camt, dể bị tác động bởi bên ngoài..mà càng thế nó càng hay suy nghĩ nhiều..có những việc với ng khác đó chẳng là gì, nhưng với nó đó lại là một sự tổn thương lớn..mà với cái bản tính đó, ko biết bao lần nó tự làm khổ bản thân mình, tự làm bản thân mình lâm vào bế tắc ko lối thoát..tự dằn vặt bản thân vì chính những suy nghĩ của bản thân mình…Sâu trong con ng nó là như vậy, nhưng bên ngoài thì ko ai có thể nhìn thấy hay cảm nhận đựơc..có thể nói mọi ng xung quanh vô tâm, hay do nó giỏi che dấu bản thân…nhưng,, nó với những ng xung quanh luôn luôn rất mạnh mẽ, đôi khi nhìn rất lạnh lùng, cố chấp…luôn cố che đậy sự yếu đuối của bản thân mình…nó chỉ có thể yếu đuối ở cái nơi nó cho là an toàn, yên bình của nó..ở cái thế giới chỉ riêng mình nó, nơi mà nó có thể tự do bày tỏ cảm xúc của mình..nơi nó tin là ngta ko nhìn nó với ánh mắt xem thường hay thương hại….


Ở chính gia đình mà nó yêu thương hơn tất cả mọi thứ trên thế giới này, nó vẫn ko thể sống thật với bản thân mình..nó luôn mạnh mẽ, tự lập, chưa bao giờ thể hiện mình yếu đuối trong mắt ba mẹ hay chị em mình…có khóc nó cũng chọn khóc một mình, đau cũng chỉ đau một mình, có buồn cũng một mình chịu đựng…gia đình nó ko hiểu nó, ko ai hiểu nó cả, ngay cả mẹ sinh ra nó. Hay ng chị thân thiết luôn tâm sự với nó mọi thứ trong cuộc sống cuả mình…nhưng nó thì lại ko làm thế, chưa bao giờ nói nhiều về bản thân với họ..nó chỉ nói những gì nó cho là cần thiết..cho nên thế giới của nó, ko ai biết, cũng ko ai có thể bước vào…Đối với gia đình mình nó ko phải là ko tin tưởng…ngược lại, nó tuyệt đối tin tưởng vào gđ mình, cho dù cả thế giới này nó có thể ko tin, nhưng gđ nó là nơi nó gửi gắm niềm tin của mình một cách tuyệt đối ko chút nghi ngờ…nhưng cuộc sống của gia đình nó, suy nghĩ của mọi ng trong gia đình tất cả đều khác nó, cho nên ko ai hiểu đựơc nó…Nó ghét cái việc mọi ng ko hỉu đựoc nó muốn gì, nó cần gì lắm..nhưng ko ai bít cả..có những lúc khi mà bản thân quá áp lực…đau lòng đến mức ko chịu đựơc nữa…nó ko kềm chế được bản thân mà nói rất nhiều điều chất chứa trong lòng..chỉ với khao khác đựơc thấu hiểu, đựơc an ủi chia sẽ… nhưng cáí nó nhận được chỉ càng làm nó thất vọng…Từ đó, nó tập cho bản thân chỉ nên nói những gì cần thiết…ko còn chút trông mong gì để được thấu hiểu hay đáp lại cả….Khi nào thực sự lỡ nói ra suy nghĩ cuar mình rồi thì coi như đó chỉ là trò đùa thôi…lời nói thoáng qua, ko cần ai quan tâm nữa…


Cuộc sống của nó bao nhiêu năm qua luôn là những chuỗi ngày như vậy…niềm vui có thể chia sẽ, nỗi buồn tự mình chịu đựg, tự động viên bản thân vượt qua, khóc cũng chỉ mình mình biết, tâm sự có thể dùng nhật ký để thể hiện ra…Nó đã quen với những điều đó…cho nên việc có ai thấu hiểu mình hay ko, đối với nó giờ cũng ko còn quan trọng nữa…giờ đối với nó cuộc sống như vậy là tốt rồi…có lẽ như vậy cũng là một hạnh phúc cho nó rồi…nó ko cần đòi hỏi quá nhiều.. nếu quá tham lam, biết đâu, một ngày nào đó, cả những gì nó có bây giờ cũng bị ông trời tước mất thì sao….


Cuộc sống như thế là nó chọn lựa, vậy nên cho dù thế nào, nó cũng ko muốn quá tham lam, kiếm tìm nhữnh hạnh phúc ko thuộc về mình..chỉ cần chấp nhận cuộc sống hiện tại và sống tốt với nó..có lẽ như vậy với nó trong cuộc đời này là đủ rồi…

Change..............

Chẳng hiểu bản thân thế nào nữa, có lúc mình đã từng mãnh liệt mon muốn thay đổi bản thân mình.. mình muốn thay đổi tất cả về mình, cả ngoại hình cả tính cách...

Tất cae nguyên nhân lại bắt nguốn từ một ng con trai, hay nói chính xác hơn chính là từ lòng tự trọng bị tổn thương của mình....

Một ngày mình tưởg rằng sẽ vui vẻ gặp lại những ng bạn mình mún gặp, nhưng sau đó trở về chỉ có thất vọng, bản thân cảm thấy tổn thương lòng tự trọng, và quan trọng hơn, mún từ bỏ chính con ng hiện tại của mình, biến đổi thành con ng hoàn toàn mới, phải khác thực sự so với hiện tại..tất cae cũng là vì ng đó...

Tình yêu ư??? ko phải, với ng đó mình sớm đã từ bỏ. sớm đã chấp nhận cái hiện thực rằng cái tình cảm của mình là vô vọng. ko có chút gì mún tiếp tục nữa rồi... thế nhưng sao vì ng đó mình vẫn bị tác động nhiều như thế... trước mặt ng đó, mình lúc nào cũng trở nên nông cạn.,..thiếu hiểu biết,..ngốc ngếch, mắc phải những sai lầm mà bình thường bản thân chắc chắc sẽ ko bị như thế...
Bởi những ngốc ngếch ấy, mà giờ đây mình thực sự mún bản thân thay đổi thành một con ng khác...đừng như cái hình ảnh dịu dàng ngốc nghếch hiện tại nữa...nhưng liệu mình có làm đựoc ko???

và liệu vì một ng ko có quan hệ như vậy mà thay đổi thì có đáng ko???? con ng hiện tại của mình rốt cuộc là tốt hay ko tốt đây.. mn sẽ đón nhận con ng mới của mình thế nào đây>>??? có rất nhìu thứ làm mình đắn đo suy nghĩ.... việc thay đổi bản thân thực sự ko dễ dàng chút nào.. nếu con ng sau khi thay đổi bị ghét bỏ thì sao??? đã thay đổi rồi thì kpo thế quay lại là con ng củ nữa... vậy vì chút lòng tự trọng đó mà đánh đổi liệu có đáng ko????

Cái hình ảnh bản thân lun là chỗ dựa ấm áp cho ng khác, luôn lắng nghe và thấy hiểu mọi ng đã ăn sâu vào tiềm thức nhữg ng quanh mình, liệu mình thay đổi rồi, trở nên vô tâm vô tình thì sẽ thế nào nhỉ, .. mình muốn biết nhưng cũng rất sợ phải biết....Sống vô tâm bản thân sẽ hạnh phúc., nhưng cũng vô tình làm đau nhìu ng lắm.. liệu mình có thể làm như thế với những ng mình yêu quý hay ko đây????

Thay đổi, thực sự có là tốt cho mình chăng??????????