Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Ba, 17 tháng 5, 2011

Chia tay...

Vậy là mình cũng chính thức xong việc rồi..vậy là sắp rời xa cái nơi mà mình đã từng tưởng chừng như là địa ngục đối với mình...nếu ai hỏi mình ra đi có nuối tiếc gì nơi này ko, có lẽ mình sẽ trả lời dứt khoát ko chút do dự là mình ko có gì nuối tiếc cả..dù cũng có những lúc nơi này làm mình thấy vui vẻ, có lúc nhìn thấy nơi này ko hẳn là địa ngục như mình từng cảm nhận..chỉ là nơi này thực sự ko có gì níu kéo bước chân mình cả..ra đi và cảm thấy hạnh phúc thanh thản....nơi này cũng gắn bó vs mình hơn một năm rồi, ko ít thì nhìu cũng co tình cảm, cũng chính nơi này đã dạy cho mình nhìu thứ, nó cũng là nơi mình hỉu được thế nào là cuộc đời , thế nào là lòng ng..mình học được nhìu thứ lắm..có lẽ cũng cần cảm ơn nơi này nhìu nhỉ...bây giờ ra đi rất thanh thản, ko yêu cũng ko hận...


Ra đi ko nuối tiếc nơi này nhưng lại nuối tiếc những thứ khác..nuối tiếc những tình cảm mình đã có được trong một năm qua, nuối tiếc những con ng trong thế giới ảo mình đã gặp,ai bảo thế giới ảo là ko đáng tin tưởng chứ..mình đã tin,cũng đã rất hp với niềm tin ấy..nơi đó đã để lại cho mình nhìu kỉ niệm, những con ng mình đã gặp, đã quen,..như trở thành một phần của cuộc sống mình vậy...bi giờ chia tay.. mang nhìu nuối tiếc lắm...đi rồi ko bít mn còn nhớ mình ko nhỉ.. cũng hơi lo..vì thế giơi ảo mà..ng đến ng đi nhanh chóng..những gì mình đã để lại nơi này ko bít là có đủ in dấu trong lòng mn...để khi mình ra đi rồi mn vẫn còn nhớ đến mình..và khi mình trở lại..mn vẫn nhớ mình là ai...


Oa, ra đi nhưng lại ko mún ngta quên mình mất, mình ucngx thật ít kỉ đó, nhưng mà bít sao được, mình luôn muốn mnnhớ đến mình mà..mình ko mún trở thành một dĩ vãng nhạt nhòa..ko xuất hiện là biến mất lun trong lòng ng khác....

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

Yona ah

Yona à, lâu lắm rồi e chẳng nói với anh lời nào anh nhỉ....hum qua e đọc ff lại thấy hình ảnh anh trong đó anh ah...fic của bạn thân anh đấy, là Jaejong đó...đáng iu lắm anh ạ....fic đó đáng iu, và điều quan trọng trong fic ấy,,..có hình bóng của anh....tác giả đã lấy bản nhạc của anh, làm bản nhạc nhân vật Jaejong thik nhất...e chẳng bít gì về nhạc của anh đâu..ko hỉu gì cả..nhưng mà khi đọc phiên âm bản nhạc đó...e khẳng định đó là bài hát của anh....e nghe nó đã rất rất nhiều lần rồi mà...vừa đọc truyện, lại cứ nghĩ đến bản nhạc..đến giọng hát của anh khi cất lên bài hát ấy
thực sự là rất đáng iu anh à...


dạo này e thik fanfic lắm..đọc mí cái FF của DBSK hay cực anh ạ...lúc đầu e có ác cảm vs cái tình iu ko bình thường BB...nhưng rồi khi đọc nó...e lại thik lắm anh ạ..ng viết ko hời hợt như những fanfic trẻ con bên zing...vít cái gì mà con trai tập đoàn lớn nhất thế giới.. IQ 200....đọc mãi cũng nản, còn ff này thì khác anh ah...tác giả viết rất cảm động..đọc mà khóc cứ như nó là chính cuộc đời mình vậy anh ah...cảm giác đau lòng đến giờ vẫn còn...e đọc một lần mà ko dám đọc lại lần thứ hai anh ạ...mặc dù nó hay, hay lắm...nhìu tác phẩm e rất tâm đắc..nhưng lại sợ ko dám đọc lại lần nào hết..sợ đau lòng, sợ mình lại khóc...cũng thật là lạ anh nhỉ..chỉ là truyện hư cấu thôi mà..sao lại phải khóc chứ...
chắc là e điên mất rồi a ah..

.
cuộc sống càng lúc e lại càng thấy muốn từ bỏ...cũng chẳng có chuyện gì xảy ra với e cả,,..cuộc sống vẫn bình lặng trôi qua..nhưng rồi khi một mình suy nghĩ ..e lại thấy chán nản cuộc sống này..cũng chẳng muốn làm gì nữa..chẳng mún phấn đấu..chẳng muốn tiếp tục..chẳng muốn làm gì nữa hết..chỉ muốn cuộc sống mình dừng lại..dừng lại vĩnh viễn anh ah..ko mún tiếp tục nữa..nói là e muốn chết đi thì thật là ngốc ngếch anh nhỉ..e chẳng bao giờ làm những chuyện ngốc như vậy đâu...nhưng nếu ngày mai e chết đi..thực sự e chẳng nuối tiếc gì thì phải anh ah...e sẽ mỉm cười chấp nhận số phận của mình..vì e cũng mệt mỏi rồi..e muốn mình ko tồn tại nữa..dù cuộc sống này rất đẹp...

Tình yêu...là hạnh phúc hay đau khổ???

Ko hỉu sao bình thường tin rằng mình rất mạnh mẽ, nhưng những khi một mình lại cảm thấy sao mình lại cô đơn đến vậy...Một ngày cuối tuần ngồi trên xe bus đi xa, cảm thấy mình thật sưh rất cần một bờ vai..đủ tin tưởng để mình có thể tựa vào đó...tuyệt đối tin tưởng...nhưng nhìn lại bên cạnh mình lúc đó..chỉ là một ng xa lạ ko quen bít..ngta bắt chuyện mình cũng trả lời qua loa..cố tình quay đi hướng khác..mở nhạc,đeo headphone vào..cũng là đóng chặt cánh cửa lòng mình...ko mún ng khác bước vào đó..cũng ko mún cho bản thân mình bước ra khỏi thế giới riêng của mình...là đúng hay là sai ..chính mình cũng ko biết nữa..chỉ là...bước vào những chuyến xe...đều có cảm giác thật đơn độc..rồi nghe những bản nhạc của ng mình yêu quý..và mơ tưởng..thử tượng tượng đi xe bus cũng ng mình yêu thương..tựa vào vai ng ấy, khi mệt mỏi cũng có thể gục đầu ngủ vô tư như bao ng khác vẫn làm...nghĩ đến những bước đường mình đi, luôn có ng ấy bên cạnh, có lẽ cảm giác sẽ rất hạnh phúc chăng???? nhưng mơ tưởng cũng ko thành hiện thực được..đó chỉ là mong muốn của mình thôi..thế giới xung quanh mình, con ng ta ko lãngmạn như vậy..chỉ có tranh đấu, chỉ có tiền bạc thôi...những ng đó mình vẫn ko thể thik được..lại càng ko thể yêu...Có lẽ mình sống cuộc sống ko thực tế, suốt ngày mơ tưởng một tình yêu lãng mạn như trong tiểu thuyết...cho nên cái sự thật cuộc sống mình ko chấp nhận được..cũng ko thể mở lòng để yêu bất kì ai..tình yêu đầu tiên cũng chỉ là một mối tình lặng..để rồi chỉ cần 5 năm...giờ nó chẳng còn gì cả...bước ra được rồi nên có lẽ ko muốn lại dấn thân vào một lần nữa...đã thực sự qua rồi, nhưng vẫn có một nuối tiếc..chưa một lần nói với bạn..thực sự mình thik bạn...um, thì con gái mà, lòng tự tôn bao giờ cũng vô cùng lớn, chẳng mấy ai dám đứng trước ng mình thik, bảo vs ng ấy là mình thik cả... có lẽ vì vậy mà cũng có nhìu nuối tiếc trong đời này chăng???? Bây giờ thì sao nhỉ, bạn hạnh phúc,.... mình cũng ko phải kẻ bất hạnh..chỉ là mình chỉ mãi kiếm tìm một hình bóng ko có thật..có lẽ tình iu của mình.. mãi mãi chỉ có thể đặt vào thế giới ảo thôi...Nhưng vẫn hy vọng...một lần nào đó..có thể thẳng thắng đứng trước mặt bạn..nói với bạn rằng "Mình đã từng rất thik bạn, thik một cách đặt biệt ấy..ko bít có phải là tình yêu hay ko??? nhưng tình cảm đó mình chỉ giành riêng cho mình bạn.." có lẽ nếu làm được điều ấy, mình sẽ ko còn gì để nuối tiếc nữa....Cuộc sống luôn thay đổi, thời gian ko ngừng trôi..ai bảo có tình yêu vĩnh cửu...có ko nhỉ???? mình ko biết nữa..bởi vì mình thực sự chưa từng trãi qua...cũng một lần muốn được đắm chìm trong đó..để bít được cảm giác hạnh phúc, cảm giác một tình yêu dù chết cũng ko hối hận...nhưng cuộc đời này..liệu có tình yêu đó tồn tại hay ko????



Chủ nhật đi gặp một ng bạn, xưa nay thực sự ko thân thiết...nhưng tình yêu của ng bạn ấy làm mình đau...ko biết khi nhắc đến ng bạn trai đã mất của mình trước mặt mình..bạn ấy có đau ko nhỉ??? còn mình..mình chỉ im lặng..dù có bao nhiu thắc mắc..có bao nhiu điều muốn bít.. mình cũng chỉ có thể chọn cách im lặng..mình sợ..sợ chạm vào vết thương trong tim bạn...cười đó, nhưng chưa chắc đã vui ... ng bạn trai đó..bạn bảo dù có gặp bất cứ ai đi nữa..cũng đều ko bằng ng đó cả... có lẽ tình đầu thường làm ngta khó quên đến vậy.. nhất là ko phải hai ng ko yêu nhau nữa..mà là sinh ly tử biệt...mình ko dám năhcs..ko bao giờ dám nhắc chuyện đó trước mặt bạn cả..bạn bảo vẫn thay về thăm mộ ng đó...ở nơi đó, bên cạnh ng ấy..bạn thấy bình yên thanh thản..ko có bon chen xô bôd..áp lực cuộc sống cũng ko còn..nó nhẹ nhàng lắm...um, có lẽ là ở đó bình yên lắm nhỉ, ở đó chỉ còn bạn vs linh hồn ng bạn yêu thương thôi mà...Bản bảo cũng sắp một năm ng ấy mất rồi...um, mình nhớ chứ..cũng khoảng thời gian gần một năm trước đây...mình nhớ cái ngày mình nhận được cái tin đột ngột đó..mình lặng ng...sao cuộc sống lại có thể mong manh đến vậy...nói đi là đi..điện thoại cho bạn lúc ấy..bạn chỉ khóc...chỉ có thể nghẹn ngào nói với mình một câu.."C nó bỏ tao đi rồi mày ơi???tao phải làm sao đây...." mình nhớ ngày đó là một ngày mưa..mưa thật buồn..mưa lớn lắm..có lẽ nó cũng là nước mắt ông trời khóc đễ tiễn ng đó của bạn đi chăng....chết lặng...biết nói gì với bạn bây giờ..làm sao có thể nói với bạn rằng " đừng buồn, sẽ ko sao đâu??"" an ủi làm sao đây...khi mình biết, bạn sẽ đau , rất đau...mình cũng chỉ biết im lặng, nghe tiếng bạn nấc lên, lặp đi lặp lại một câu duy nhất.."C bỏ t đi rồi mày ơi"...Một năm vậy mà trôi đi nhanh thật..nhìn lại thấy sự việc như chỉ mới đó thôi mà....tình yêu của bạn sẽ kéo dài bao lâu??? mình thực sự ko biết..nhưng mãi mãi thì liệu có là hạnh phúc ko??? mình nghĩ là vẫn ko nên nhỉ...cả đời sống với mối tình dang dở đó..thì thực sự là đau lắm....bạn phải quên, cũng phải sống thật hạnh phúc...có lẽ ng ấy ở nơi xa cũng mong bạn như vậy...

Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

Linh tinh....

Bình thường thấy mình bao nhiêu là bạn bè, nhưng có những lúc lại thấy trống vắng vô cùng..có lúc nhìn lại khi mình buồn thì ko tìm được ai để thực sự hiểu được mình cả..nhưng có lẽ đó cũng là chiện thường tình thôi, cũng không cố chấp nữa...có những thứ dù có cố tìm kiếm thì vẫn mãi mãi ko tìm được..có lẽ cuộc đời này được gắn với một chữ duyên phận chăng..có những lúc dù ta cố gắng vẫn ko có được, nhưng cũng có những lúc ta tưởng chừng như mình ko cần đến thì mình lại có được...cũng không biết thế nào nữa...cuộc sống thực sự là quá nhiều thứ phức tạp....nó làm ta nhìu lúc mỉm cười vô cùng hạnh phúc, cảm thấy mình vuiđến lúc ngủ vẫn mơ thấy vui vẻ..nhưng cũng có những lúc tự dưng thấy mình cô đơn lạc lõng trong chính gia đình mình...bạn bè mình.. những người xung quanh mình....

Có nhìu lúc thấy bạn bè hỉu mình vô cùng nhưng cũng có những lúc thấy họ thực sự ko hiểu về mình, ko chút nào cả...có những lúc mình trút hết lòng mình ra, nhưng rồi..cái mình nhận lại được lại làm mình thất vọng..không bao giờ mún chia sẽ nữa....thực sự là cũng ko thể trách ai được..mỗi ng lun có những vấn đề riêng của họ..mình ko thể ép buộc mn lúc nào cũng phải lo lắng hay thấu hiểu cho mình được...chính bản thân mình cũng thấy mình cũng sống thật vô tình với mọi ng mà..làm sao được chứ...

Có lẽ cái gì cũng trướck hi nói ng khác thì mình hãy nhìn lại chính mình cái đã..than thân trách phận nhưng bản thân lại ko biết cố gắng..cứ trách sao cuộc đời bất công, trách sao mình ko có được số phận tốt đẹp, hạnh phúc vui vẻ như bao người..nhưng rồi cũng chấp nhận được mà..chấp nhận được bởi vì ...đó chính là cuộc sôgs..và con đường đi của mình luôn là do mình tự lựa chọn..kết quả có thế nào cũng ko được trách bất cứ ai...