Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

Tình yêu...là hạnh phúc hay đau khổ???

Ko hỉu sao bình thường tin rằng mình rất mạnh mẽ, nhưng những khi một mình lại cảm thấy sao mình lại cô đơn đến vậy...Một ngày cuối tuần ngồi trên xe bus đi xa, cảm thấy mình thật sưh rất cần một bờ vai..đủ tin tưởng để mình có thể tựa vào đó...tuyệt đối tin tưởng...nhưng nhìn lại bên cạnh mình lúc đó..chỉ là một ng xa lạ ko quen bít..ngta bắt chuyện mình cũng trả lời qua loa..cố tình quay đi hướng khác..mở nhạc,đeo headphone vào..cũng là đóng chặt cánh cửa lòng mình...ko mún ng khác bước vào đó..cũng ko mún cho bản thân mình bước ra khỏi thế giới riêng của mình...là đúng hay là sai ..chính mình cũng ko biết nữa..chỉ là...bước vào những chuyến xe...đều có cảm giác thật đơn độc..rồi nghe những bản nhạc của ng mình yêu quý..và mơ tưởng..thử tượng tượng đi xe bus cũng ng mình yêu thương..tựa vào vai ng ấy, khi mệt mỏi cũng có thể gục đầu ngủ vô tư như bao ng khác vẫn làm...nghĩ đến những bước đường mình đi, luôn có ng ấy bên cạnh, có lẽ cảm giác sẽ rất hạnh phúc chăng???? nhưng mơ tưởng cũng ko thành hiện thực được..đó chỉ là mong muốn của mình thôi..thế giới xung quanh mình, con ng ta ko lãngmạn như vậy..chỉ có tranh đấu, chỉ có tiền bạc thôi...những ng đó mình vẫn ko thể thik được..lại càng ko thể yêu...Có lẽ mình sống cuộc sống ko thực tế, suốt ngày mơ tưởng một tình yêu lãng mạn như trong tiểu thuyết...cho nên cái sự thật cuộc sống mình ko chấp nhận được..cũng ko thể mở lòng để yêu bất kì ai..tình yêu đầu tiên cũng chỉ là một mối tình lặng..để rồi chỉ cần 5 năm...giờ nó chẳng còn gì cả...bước ra được rồi nên có lẽ ko muốn lại dấn thân vào một lần nữa...đã thực sự qua rồi, nhưng vẫn có một nuối tiếc..chưa một lần nói với bạn..thực sự mình thik bạn...um, thì con gái mà, lòng tự tôn bao giờ cũng vô cùng lớn, chẳng mấy ai dám đứng trước ng mình thik, bảo vs ng ấy là mình thik cả... có lẽ vì vậy mà cũng có nhìu nuối tiếc trong đời này chăng???? Bây giờ thì sao nhỉ, bạn hạnh phúc,.... mình cũng ko phải kẻ bất hạnh..chỉ là mình chỉ mãi kiếm tìm một hình bóng ko có thật..có lẽ tình iu của mình.. mãi mãi chỉ có thể đặt vào thế giới ảo thôi...Nhưng vẫn hy vọng...một lần nào đó..có thể thẳng thắng đứng trước mặt bạn..nói với bạn rằng "Mình đã từng rất thik bạn, thik một cách đặt biệt ấy..ko bít có phải là tình yêu hay ko??? nhưng tình cảm đó mình chỉ giành riêng cho mình bạn.." có lẽ nếu làm được điều ấy, mình sẽ ko còn gì để nuối tiếc nữa....Cuộc sống luôn thay đổi, thời gian ko ngừng trôi..ai bảo có tình yêu vĩnh cửu...có ko nhỉ???? mình ko biết nữa..bởi vì mình thực sự chưa từng trãi qua...cũng một lần muốn được đắm chìm trong đó..để bít được cảm giác hạnh phúc, cảm giác một tình yêu dù chết cũng ko hối hận...nhưng cuộc đời này..liệu có tình yêu đó tồn tại hay ko????



Chủ nhật đi gặp một ng bạn, xưa nay thực sự ko thân thiết...nhưng tình yêu của ng bạn ấy làm mình đau...ko biết khi nhắc đến ng bạn trai đã mất của mình trước mặt mình..bạn ấy có đau ko nhỉ??? còn mình..mình chỉ im lặng..dù có bao nhiu thắc mắc..có bao nhiu điều muốn bít.. mình cũng chỉ có thể chọn cách im lặng..mình sợ..sợ chạm vào vết thương trong tim bạn...cười đó, nhưng chưa chắc đã vui ... ng bạn trai đó..bạn bảo dù có gặp bất cứ ai đi nữa..cũng đều ko bằng ng đó cả... có lẽ tình đầu thường làm ngta khó quên đến vậy.. nhất là ko phải hai ng ko yêu nhau nữa..mà là sinh ly tử biệt...mình ko dám năhcs..ko bao giờ dám nhắc chuyện đó trước mặt bạn cả..bạn bảo vẫn thay về thăm mộ ng đó...ở nơi đó, bên cạnh ng ấy..bạn thấy bình yên thanh thản..ko có bon chen xô bôd..áp lực cuộc sống cũng ko còn..nó nhẹ nhàng lắm...um, có lẽ là ở đó bình yên lắm nhỉ, ở đó chỉ còn bạn vs linh hồn ng bạn yêu thương thôi mà...Bản bảo cũng sắp một năm ng ấy mất rồi...um, mình nhớ chứ..cũng khoảng thời gian gần một năm trước đây...mình nhớ cái ngày mình nhận được cái tin đột ngột đó..mình lặng ng...sao cuộc sống lại có thể mong manh đến vậy...nói đi là đi..điện thoại cho bạn lúc ấy..bạn chỉ khóc...chỉ có thể nghẹn ngào nói với mình một câu.."C nó bỏ tao đi rồi mày ơi???tao phải làm sao đây...." mình nhớ ngày đó là một ngày mưa..mưa thật buồn..mưa lớn lắm..có lẽ nó cũng là nước mắt ông trời khóc đễ tiễn ng đó của bạn đi chăng....chết lặng...biết nói gì với bạn bây giờ..làm sao có thể nói với bạn rằng " đừng buồn, sẽ ko sao đâu??"" an ủi làm sao đây...khi mình biết, bạn sẽ đau , rất đau...mình cũng chỉ biết im lặng, nghe tiếng bạn nấc lên, lặp đi lặp lại một câu duy nhất.."C bỏ t đi rồi mày ơi"...Một năm vậy mà trôi đi nhanh thật..nhìn lại thấy sự việc như chỉ mới đó thôi mà....tình yêu của bạn sẽ kéo dài bao lâu??? mình thực sự ko biết..nhưng mãi mãi thì liệu có là hạnh phúc ko??? mình nghĩ là vẫn ko nên nhỉ...cả đời sống với mối tình dang dở đó..thì thực sự là đau lắm....bạn phải quên, cũng phải sống thật hạnh phúc...có lẽ ng ấy ở nơi xa cũng mong bạn như vậy...

Không có nhận xét nào: