Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Ba, 11 tháng 9, 2012

Góc tối...

Cũng một thời gian dài rồi ko bước chân vào blog, cũng ko viết một bài mới nào.... hôm nay chợt nhớ ra cái góc nhỏ duy nhất chưa công khai cho ai này. Cũng mừng vì ít nhất mình vẫn còn một góc nào đó giành riêng cho mình, một thế giới mà ko ai có thể bước vào được.

Ở kst mọi ng nghĩ mình là đứa thik than thở, cũng ko quá phức tạp, có gì đều nói ra, chỉ có điều họ ko biết rằng vẫn còn rất nhiều điều sâu kín trong lòng, mình ko thể bật ra ở bất nơi nào hay với bất cứ người nào, vậy nên chỉ có nơi này có lẽ mình sống chân thật với lòng mình nhất. Mà càng chân thật có lẽ càng dễ quên nó đi nhỉ, vì cuộc đời ngoài kia được bao nhiêu thời gian sống thật.. cứ thật thật giả giả đến mệt mỏi... có lúc chẳng nhận ra được con ng thật sự của mình đến cuối cùng nó là như thế nào.

Muốn lắm được sống theo ý mình, được làm mọi thứ theo sở thik của mình, nhưng trên đời này mấy ai được làm theo mọi thứ mình muốn. Có câu ng trên giang hồ thân bất do kỷ, bản thân mình cũng vậy.

Xã hội này chính là cái giang hồ ấy, mình muốn làm nhiều thứ, nhưng đến cuối cùng bản thân lại chẳng làm được cái gì...biết sao được, thế giới này ko chỉ mình ta tồn tại, nếu quá ích kỷ thì chỉ có một mình cô đơn giữa cuộc đời, như vậy có lẽ càng ko thể sống nổi nữa.

Hôm trước đi đám tang bà một cô bé mình quen.. cũng một chút ghen tỵ,mình vất vã mấy chục cây số lên có ai nói một câu bạn vất vả quá đâu.. trời nắng trời mưa đều chịu qua cả... một lời cảm ơn chân thành từ ng khác cũng ko có...cái gì cũng chịu thiệt thòi, nhưng chỉ có thể im lặng mỉm cười, nói gì đây,.. cũng ko thể ích kỷ đến vậy được. như vậy chỉ có thể sống cô đơn cả đời thôi.

Có những ng mình cảm thấy rất ghen tỵ, họ ko đáng có được thứ hạnh phúc đó, ko đáng có được những yêu thương quan tâm đó, mình bỏ ra rất nhiều nhưng khi nhận lại chỉ có cay đắng nhiều hơn ngọt ngào, có nước mắt nhiều hơn nụ cười.. còn họ, đôi lúc cứ dửng dưng mà sống mà hưởng thụ, căn bản lại ko biết trân trọng.. rốt cuộc tại sao hạnh phúc, may mắn luôn mỉm cười với họ, còn mình, cho dù có cố gắng đến mấy, vẫn chỉ là ng đứng sau ng khác một bậc.

Có nhiều lúc tự hỏi đâu mới là hạnh phúc của riêng mình, chỉ thuộc về một mình mình, ko san sẻ cho bất cứ ai.. nhưng cho đến tận cùng, vẫn là mãi loanh quanh tìm kiếm, còn hạnh phúc thì như ảo ảnh, càng mún tìm thì nó càng xa vời, nhạt nhòa...

Có thể tự hào với bản thân mình có một gia đình tốt, dù cha mẹ ko giàu có ko học thức, baba cũng ko mẫu mực gì, hay nói bậy, hay say sỉn. nhưng ít nhất mình biết ba mẹ yêu thương gia đình, biết mình có một ng chị, một ng em thật lòng yêu thương mình..chỉ là đôi lúc cảm thấy bản thân quá tham vọng, để rồi vụt mất những hạnh phúc bé nhỏ kia. rồi cuồi cùng quay ra ghen tỵ vs chị cùng em gái. Bởi vì mình chạy theo quá nhiều thứ, nên đến cuối cùng thứ nắm bắt được trong tay chỉ là hư ảo..lúc nồng ấm, lúc lạnh nhạt.. chẳng gì có thể bền lâu được.

Bản thân mình là một đứa hay thay đổi... tận sâu trong lôgf đã thế.. hình như ngoại trừ gd, mình chưa bao giờ trân trọngc ái gì quá lâu..thời gian càng dài. sự hứng thú trong mình càng nhạt đi, và rồi cái đọng lại chẳng là gì, rồi đến một lúc nào đó, khi mất đi lại cảm thấy hối tiếc.. đến lúc đó, cái gì cũng đã muộn màn cả rồi.

Mình thừa nhận bản thân giao tiếp ko tốt, đối với ng xa lạ, luôn chui vào cái vỏ ốc riêng mình, khó có thể tiếp xúc được.. khi đối mặt nói chuyện, mình sẽ mất tự chủ mà nói những điều ng khác ko thik, hoặc chưa kịp thik ứng...để rồi nhìn lại, chính mình chỉ là cái đứa lớn tuổi nhưng đầu óc lại chẳng ra sao...

Cuộc sống vốn chẳng mấy phức tạp, có lẽ căn bản chính là bản thân luôn làm mọi thứ trở nên phức tạp... để rồi bế tắc, chẳng biết làm sao...

Không có nhận xét nào: