Dạo này cứ loay hoay mãi với 2 từ XIN LỖI.
Đứa thì bảo vì quý trọng mình nên nói lời xin lỗi dù bản thân chẳng thấy mình có lỗi gì cả. Nhưng thực ra con bé chẳng hiểu đc rằng cái mình trông đợi ko phải những lời xin lỗi chẳng chút thành ý mà chỉ là cho qua chuyện. Con bé chẳng biết rằng cái mình chờ đợi là câu hỏi TẠI SAO? Lời xin lỗi ấy có ăn đc đâu mà mình cần nó. Nếu cảm thấy bản thân ko có lỗi gì thì chỉ đơ giản hỏi mình tại sao e chẳng thấy mình làm gì sai mà chị lại giận em, lại ko nói chuyện với em? Mình chẳng hẹp hòi ích kỷ đến nỗi chẳng nói đc lời giải thích cho cái sự " giận hờn vô cớ "đó. Em thấy oan ức e thấy ủy khuất e thấy c làm tổn thương e thì e phải hỏi lí do tại sao e lại bị đối xử bất công như vậy? Nhưng e đã ko hỏi ? Em tự mặc định rằng em hiểu tất cả.. tự mặc định là chỉ cần nói xin lỗi thì mọi thứ đều có thể giải quyết đc. Nhưng điểm mấu chốt là e ko phải chị và cái em hiểu hoàn toàn ko phải cái chị nghĩ. Và rồi vết nứt ngày càng sâu cho đến thời điểm mọi thứ đông cứng lại mà chỉ cần đụng đến là sẽ đỗ vỡ... giới hạn đó ko xa.. và quan trọng là giờ em sẽ làm chúng tan chảy đi hay vỡ tung cả ra. Chị giành sự lựa chọn đó cho em. Chị sẽ ko bước lùi cũng sẽ ko tiến tới. Chin xấu tính vậy đó. Nên em cứ lựa chọn cách mà em thấy thoải mái nhất. Còn chị... ko vấn đề j cả.. cũng ko còn j quá quan trọng nữa rồi.
Hôm nay lại có ng thứ 2 xin lỗi mình dù mình chẳng thấy con bé có lỗi gì mà bản thân con bé thì cũng thấy ấm ức tủi thân vì phải hạ mình xin lỗi mình. Mà em ah.. c cũng ko cần lời xin lỗi ấy... c đã xuất phát từ 1 động cơ tốt hoàn toàn trog sáng và ko 1 chút ý định nào làm tổn thương em cả. Nhưng phản ứng của em làm chị chùng bước... chị tự hỏi chị đã sai rồi sao... đáng lẽ ko được nói riêng với em như thế... đáng lẽ c ko nên lên tiếng... c nhìn thấy 1 em xa lạ mà c chưa từng nhận thấy... có lẽ vì em chịu quá nhìu tổn thương rồi nên c là giọt nước làm tràn ly.. làm bao nhiêu ấm ức trong lòng em trào ra đúng ko? Chị sai rồi... nhưng e cho là ngụy biện cũng được.. nhưng c ko muốn cũng ko có ý định và chưa từng tưởng tượng là sẽ làm tổn thương em. Em bảo c ko nghĩ đến cảm nhận của em... có lẽ đúng... c đã quen với đứa nhỏ kém mình 1 tuổi luôn đáng yêu khéo léo và hoàn hảo mà lại quên mất em cũng là 1 ng bình thường với những cảm xúc bình thường và cũng mẫn cảm dễ bị thương tổn...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét