Lâu lắm rồi ko vì một chuyện mà muốn khóc như một đứa trẻ như vậy. Cảm giác bị ủy khuất, bị đánh giá không đúng về mình...mắt cứ cay cay, nếu là 1 chỗ ko ng chắc đã khóc thật.
Hong biết sao nữa, bị buồn lắm ý, nhưng viết gì đây chứ...đâu có ai có lỗi, chẳng phải lỗi của mình cũng chẳng phải lỗi con bé ý... chẳng trách ai được.
Sống trên đời khó nhỉ?
Trong cái vòng quay cuộc sống và các mối quan hệ, mình cũng đã có rất ít rất ít rồi, nên lúc nào cũng quý trọng và ko muốn đánh mất.
Cơ mà có lâu dài được ko? Hình như đối với cuộc sống của mình cái gì cũng có hạn sử dụng cả. Qua một thời điểm nào đó, hết hạn sử dụng rồi thì nó lại hỏng mất. Sợ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét