Cuối tháng tư rồi, trời bắt đầu mưa đầu mùa, nhưng con mưa bất chợt nhìu lúc ko đủ làm ngta ướt, nên chỉ có thể vội vã lao đi trong con mưa ấy, ướt một tí thôi, cũng ko có cảm giác gì hết..nhưng khi ngồi lắng đọng lại suy nghĩ, nghĩ đến những cơn mưa đầu mùa, nghĩ đến mùa mưa năm trước, rồi năm trước nữa...những mùa mưa cô đơn cũng có, đau lòng cũng có...mưa gắn liền với bao kỉ niệm cuộc đời ta, gắn với tuổi thơ thik tắm mưa, nhưng cũng sợ sấm chớp, nhũng ngày mưa cô đơn, cũng là mưa lất phất vậy đó, ko đủ làm ng ta ướt nhanh chóng, nhưng cũng ko thể khô ráo mà trở về nhà...nhớ những ngày lang thang trên phố ngày mưa, nhìn dòng ng sao tấp nập hối hả, còn ta lại rảnh rang lang thang trong mưa như vậy...lang thang trong mưa cô đơn lắm, cái cảm giác một mình, bước từng bước trên những con đường quen thuộc, rồi lặng lẽ đi về..cuộc đời ngoài ta ra chẳng còn ai hết, nhìu lúc thấy đau..nhìu lúc tự khóc một mình với những cô đơn đó...
Rồi cũng nhớ những ngày mưa cùng ng bạn thân mà mình vô cùng yêu quý, hai đứa đạp xe chở nhau trong mưa, lội qua những con phố nước ngập qua gối, tình cảm thân thiết đến vậy, giờ nhìn lại, nó đã thành quá khứ xa xôi, và mãi mãi ko thể quay trở lại, bây giờ thì đã thành hai kẻ xa lạ, tình bạn cũng mất rồi, cái gì đã tan vỡ dù có hàn gắn thì nó cũng ko thể như ban đầu được, thôi thì đó là quy luật của tự nhiên, cứ để nó chìm vào quá khứ..rồi tất cả chỉ còn là quá khứ, chỉ là kỉ niệm thân thương..mãi ghi dấu trong cuộc đời mình thôi...
Rồi cũng có những ngày mữa, tiễn một người bạn mãi mãi ra đi, dù không thân thiết,nhưng cũng là một ng mình yêu quý..tiếc nuối nhìu lắm, bạn đi rồi, mọi ng vẫn nhớ đến bạn, đã từng có nhưgx ngày vui vẻ..
.Rồi cũng có một ngày, ta khóc, nước mắt đau thương.. ta tiễn anh, người diễn viên ta iu quý..anh đi vào một ngày mưa tháng sáu, mưa lạnh nước mắt cũng rơi nhìu..lần đầu tiên mới bít là mình có thể vì một ng xa lạ mà khóc đau thương đến vậy, vì một ng xa lạ mà lòng lạiđau đớn như mất mát chính ng thân của mình vậy...
Rồi cũng nhớ những ngày mưa cùng ng bạn thân mà mình vô cùng yêu quý, hai đứa đạp xe chở nhau trong mưa, lội qua những con phố nước ngập qua gối, tình cảm thân thiết đến vậy, giờ nhìn lại, nó đã thành quá khứ xa xôi, và mãi mãi ko thể quay trở lại, bây giờ thì đã thành hai kẻ xa lạ, tình bạn cũng mất rồi, cái gì đã tan vỡ dù có hàn gắn thì nó cũng ko thể như ban đầu được, thôi thì đó là quy luật của tự nhiên, cứ để nó chìm vào quá khứ..rồi tất cả chỉ còn là quá khứ, chỉ là kỉ niệm thân thương..mãi ghi dấu trong cuộc đời mình thôi...
Rồi cũng có những ngày mữa, tiễn một người bạn mãi mãi ra đi, dù không thân thiết,nhưng cũng là một ng mình yêu quý..tiếc nuối nhìu lắm, bạn đi rồi, mọi ng vẫn nhớ đến bạn, đã từng có nhưgx ngày vui vẻ..
.Rồi cũng có một ngày, ta khóc, nước mắt đau thương.. ta tiễn anh, người diễn viên ta iu quý..anh đi vào một ngày mưa tháng sáu, mưa lạnh nước mắt cũng rơi nhìu..lần đầu tiên mới bít là mình có thể vì một ng xa lạ mà khóc đau thương đến vậy, vì một ng xa lạ mà lòng lạiđau đớn như mất mát chính ng thân của mình vậy...