Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Hai, 12 tháng 3, 2012

[...] Người muốn sống thì không được sống, kẻ được sống lại chẳng biết quý mạng sống của mình..

Dạo này hay lang thang khu Đọc báo giùm bạn của nàng Ngọc, kết quả toàn thấy dạo này VN mình lắm chiện gì đâu ko.
Toàn những bạn trẻ tuổi đôi mươi đi tự tử vì tình....Nực cười, đáng lẽ ta phải thương xót các bạn ý, thì ngược lại ta chẳng thương xót chút nào, ko biết có phải bản thân trở nên vô cảm rồi ko...

Cuộc sống này cũng thật phúc tạp, có ng muốn sống lắm, cố chống chọi bệnh tật, chống chọi lại mọi bất hạnh trong cuộc sống chỉ mong níu giữ mạng sống của mình, vậy mà có những kẻ, được sống một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, khỏe mạnh lại không biết trân trọng một chút nào, hở một tí là lấy cái chết ra để đánh đổi.

Tớ vừa đọc được tin một cô bé 20 tuổi, tự tử vì cãi nhau với bạn trai..tớ tự hỏi, chết như vậy có đáng hay không???? Tình yêu của bạn ý, chẳng qua mới có chút xíu thử thách lãi cãi vã nhau thôi, mà chịu ko nổi đến nỗi phải nhảy lầu tự tử..vậy thử hỏi, nếu đối mặt với cuộc sống khó khăn muôn vàng trước mắt, nếu còn sống, bạn ấy có khả năng đối mặt hay không?
Ở cái tuổi 20 coi như cũng biết sự đời, lại là sinh viên, coi như có văn hóa, có học thức, nhưng cái cách hành xử kiểu ấy, lại chẳng bằng những bạn nhỏ nghèo khó không có tiền đi học, sống cực khổ nhưng vô cùng quý trọng cuộc sống của mình…chút khó khăn của cô bé 20 tuổi đó, thử hỏi có bằng những đứa trẻ bán báo, bán vé số ngoài đường, hàng ngày kiếm chút tiền lời chỉ mong có thể nuôi sống bản thân, không làm gánh nặng cho những ng cha, ng mẹ ngày ngày vất vả mưu sinh kia.

Em hai mươi tuổi, em có cuộc sống đủ đầy, có cha mẹ yêu thương, được nuôi ăn học thành tài, vậy mà một phút nông nỗi, em hủy hoại tương lai chính mình, em cũng hủy hoại luôn niềm hy vọng của cha mẹ..để cha mẹ em già rồi mà phải khóc hết nước mắt nhận thi thể của con gái mình về đưa tiễn… Em đáng trách, em chẳng đáng thương tý nào cả.

Em có biết, có bao nhiêu ng muốn sống mà không sống được..em có biết cũng chỉ vài ngày trước thôi, có một cô bé tôi chưa từng gặp mặt..bé ấy cũng cùng tuổi như em, cuộc sống còn dài phía trước, nhưng vì căn bệnh ung thư quái ác, bé ấy chống chọi gần một năm trời..để rồi đến cuối cùng, không thể gắng gượng được mà đành buông tay…em có biết cô bé ấy nuối tiếc cuộc sống này đến cỡ nào không??? Rồi thì cũng cách đây vài ngày, có ba chị em nhỏ, cùng nhau đi chơi, cùng nhau gặp tai nạn mà qua đời… các bé ấy đâu có biết, ngay phút trước còn vui vẻ bên nhau, ngay phút sau đã lìa xa cha mẹ, lìa xa cuộc đời này…

Cuộc sống này đáng quý vậy đó, vì cớ gì..em chẳng chịu suy nghĩ..chỉ vì phút nông nỗi, mà làm bản thân không có cơ hội quay đầu, cũng làm cho ban mẹ em, đã không còn trẻ nữa, nhưng lại mất đi đứa con gái họ yêu thương, chăm lo suốt 20 năm trời. Chết vì yêu ư, em có thực sự biết tình yêu là gì không?

P.S : Dù thế nào đi nữa thì cũng hy vọng em sớm đầu thai một kiếp khác, sẽ không mắc phải những sai lầm như thế này nữa.

Không có nhận xét nào: