Anh à, em bạc
bẽo quá anh nhỉ, chỉ hơn một năm mà quên anh mất rồi…anh biết không, thời gian
qua em thay đổi nhiều lắm, tính cách cũng không còn dịu dàng như xưa nữa, em cảm
thấy bản thân đối với mọi ng ngày càng khắc nghiệt hơn. Nhiều lúc em biết bản thân
mình làm vậy là sai đó,nhưng em vẫn ích kỷ anh ah.
Có nhiều
lúc em thấy ghen tỵ với mọi ng nhiều lắm, tại sao dù cho em có cố gắng thế nào
thì đến cuối cùng những điều em mong muốn đều không thể có được. Em muốn được mọi
ng yêu quý, nhưng đến cuối cùng, trong lòng ng khác, vị trí của em chẳng đáng
gì cả, có lúc em rất đau lòng, muốn tìm ng tâm sự, nhưng kết quả , ng đó cũng
không hiểu được em. Vậy là em lại khép lòng mình lại anh ah.
Cái ngôi
nhà Yona ấm áp kia bi giờ cũng lạnh lắm anh ah em chẳng thể vào đó trút bỏ lòng mình như trước kia nữa. Bởi
em không còn là em của ngày trước, em cũng không thể bỏ mặc cảm nhận của Har mà
vào đó kể lể. Nhiều lúc em ghen tỵ với n ấy. N ấy được mn yêu quý như vậy, còn
em, có cố tìm kiếm thì cũng chỉ là thất vọng.
Đôi lúc em
tự hỏi, ng thực sự đang buồn là em đây, có ai biết, có ai an ủi cho em chút nào
không, trong khi n ấy chỉ bảo chán là có nhiều ng lo lắng cho n ấy… ai cũng lo
n ấy nhạy cảm, hay buồn, vậy mà chẳng ai mảy may nghĩ e có khi nào còn nhạy cảm
hơn cả Har nữa. Hum trước Xù hẹn em cùng an ủi Har, em đã nghĩ, ng cần an ủi là
em đây, ko phải n ấy, rồi cũng mệt mỏi mà quay về nhà. Ngày sinh nhật Har, mn để
tâm n ấy thik gì, còn em, thực ra bé ốc cũng không hiểu em chút nào anh ah..rồi
cả những lời e đã tâm sự với bé ấy…em ấy đều không nhớ… tại sao cùng là bạn,
nhưng lại khác nhau đến vậy, chẳng biết thế nào, em không dám trách ai cả, chỉ
là em cảm thấy bản thân quá thất bại anh ah…
Anh đã từng
sống ấm áp như thế, tình cảm như vậy, nhưng đến cuối cùng lại lựa chọn con đường
đó để đi..còn em, ai thực sự hiểu em đây? Ai thực sự yêu quý em đây..em cũng
không biết nữa…chỉ là em khác anh, em sẽ không đi theo con đường của anh…em dù
thế nào cũng sẽ không buông bỏ cs này, anh yên tâm anh nhé.
Mở lòng
mình đã khó, chọn lựa một ng mình tin tưởng để mở lòng càng khó hơn, nhưng hết
ng này đến ng khác đều làm em thất vọng..vì thế, anh ah, chẳng mở lòng với ai
có lẽ sẽ ko tổn thương sâu hơn anh nhỉ? Chẳng cần ai chia sẽ nữa, chỉ mình em
là đủ..em lại là em ngày trước, có đau lòng, có thất vọng, có lẽ mình em chịu
là được anh ah….
Em ghét cái
cảm giác thất vọng mỗi khi em thực sự nói hết với ngta, nhận lại là chút thái độ
lo lắng, nhưng lại không thấu hiểu…chút gì đó hờ hững, vài lời an ủi qua chuyện,…em
ghét lắm.. cũng sợ lắm anh ah….
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét