Nhìn cuộc sống xung quanh mới thấy mình còn non trẻ lắm, lên thành thị rồi mới thấy được cuộc sống nông thôn mình đơn giản chân chất hơn nhiều.. Ở cái thị thành xa hoa này con ng sống với nhau bằng giả dối nhiều quá, thấy mà sợ.
Ngẫm lại cũng thấy may mắn ít nhất nơi này cũng cho mình gặp được những ng bạn tốt, còn những con ng mình gặp trong công việc thì thật giả dối ko chịu được. Biết cuộc sống là vậy nhưng vẫn thấy họ sống khác mình quá...sao có thể dối trá trắng trợn như vậy được????
Hình như muốn sống thoải mái và được gọi là giàu có tốt bụng thì họ phải bỏ đi cái gọi là nguyên tắc làm ng hay danh dự cá nhân thì phải... sống mà đáng sợ quá, có thể nói dối ko chớp mắt, có thể một mình sắm vai hàng chục khuôn mặt...diễn xuất còn đạt hơn cả diễn viên trên sân khấu nữa.
Muốn sống và tồn tại phải học thik nghi, bao giờ mình mới có thể thực sự thích nghi, và liệu một lúc nào đó ngay cả nhân cách cũng bị mình bán rẻ vì đồng tiền ko...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét