Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013

Tôi muốn bình thản đi hết cuộc đời



Dạo này gặp một số chuyện ko tốt, tâm trạng bản thân cũng theo đó mà bất thường.

Nhìn lại những năm tháng đã đi qua, nhìn lại những gì xung quanh mình đang diễn ra, nhìn lại mình của ngày xưa và mình của hiện tại, nhìn lại những gì mình đã làm được và chưa làm được… bỗng cảm thấy cuộc đời mình… nó trống rỗng…

Tôi từng nghĩ chỉ cần mình cố gắng, tôi sẽ có thể vui vẻ đi trên con đường của đời mình… dùng hai chữ **bình yên** để xoa dịu tinh thần lúc nào cũng bất an, khổ sở cùng thương tổn.

Tôi nhớ một tôi ngày bé..có một gia đình ko được gọi là kiểu mẫu yên ấm hạnh phúc..cũng có những cơn ác mộng tuổi thơ với những kí ức ko hạnh phúc…nhưng khi nhìn lại những ngày tuổi thơ…. Tôi lựa chọn cho mình những ký ức hạnh phúc vui vẻ..cái niềm hạnh phúc được cùng bạn bè đến trường, được vui đùa cùng chúng bạn, được cha mẹ yêu thương…bởi tôi biết cuộc đời ko ai là hoàn hảo, có rất rất nhiều số phận ngoài kia đang bất hạnh hơn tôi rất nhiều…chọn cách nhìn lại những năm tuổi thơ hạnh phúc..có lẽ bản thân sẽ bình yên hơn một chút..quá khứ đã qua thì cố chấp nhìn nỗi đau làm gì để dàn vặt chính mình khi ko thay đổi được nó…

Tôi nhớ những năm tháng thiếu niên ở trường phổ thông… ở cái tuổi 15-17 dễ thương tổn, dễ xúc động nhất.. có những đêm một mình úp mặt vào gối che tiếng nấc..lặng lẽ đi vào giấc ngủ trốn tránh bi thương…ghét cái gia đình ko hạnh phúc, ghét cái ng làm tôi đau lòng nhưng lại không thể hận…nhưng đến cuối cùng, tôi lựa chọn cố quên đi những thứ đó, chỉ nhớ những ngày tháng học sinh đầy mơ mộng, những kỷ niệm học trò vui vẻ bên nhau,,. Những ngày gia đình hạnh phúc yên ấm…có chăng chính để để cho lòng mình bình lặng một tý…có thể vui vẻ đối mặt hiện tại rồi…

Tôi nhớ những năm tháng sinh viên một mình trơ trọi giữa SG rộng lớn, ồn ào nhưng chẳng có gì thuộc về mình…chẳng thể hòa nhập, chẳng thể tiếp nhận sự thay đổi đó..dù đã sống rất tốt, dù có rất nhiều bạn bf xung quanh vẫn là ko ngăn được bản thân cảm thấy đơn độc…lúc đó, hai chữ gia đình chính là nguồn động lực lớn nhất…giúp bản thân đủ kiên cường để đi tiếp…

Tôi muốn bình thản đón nhận hết tất cả những gì cuộc sống này mang lại, là hạnh phúc hay đau khổ, chỉ cần bản thân có thể nghĩ thoáng ra là ko gì ko vượt qua được…Nói được nhưng làm được nó ko dễ dàng chút nào 

TP.HCM ngày 20/9/2012

Không có nhận xét nào: