Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Năm, 14 tháng 4, 2016

20160414

Hôm nay có việc thơ thẩn 1 mình đi qua những con đường cũ, nơi đã từng gắng bó mấy năm trời.. cảnh cũ thì còn đó, vẫn ngôi trường đó dù có nhiều thứ khác xa ngày trước... cũng gần chục năm rồi còn gì.. những ng của ngày đó giờ mỗi người 1 nơi.. có ng còn nghe được tin tức, cũng có nhiều người chẳng biết trôi dạt phương nào.. có sống hạnh phúc hay ko... có bước được tiếp trên con đường đã chọn hay cơm áo gạo tiền mà rẽ sang hướng khác. Bỗng cảm giác chạnh lòng, mình cũng ko còn là mình cũng năm bảy năm về trước ... dòng đời rồi cũng xô đẩy bước đi trên con đường đầy gai... có hạnh phúc có đau khổ, có nụ cười, có nước mắt...nhìn lại những năm tháng đó, tuy cũng có nhiều khi phải nuốt ngược nước mắt vào trong, sống những ngày tháng khổ sở... nhưng ít nhất lúc đó vẫn tràn trề sức sống, vẫn còn niềm tin mãnh liệt về một tương lai tươi đẹp đang chờ đón phía trước. Giờ thì ... nhìn lại những ngày đó, nhìn lại những năm tháng trưởng thành, những tháng ngày hoà vào dòng đời xô bồ kiếm sống...ước mơ hoài bão vứt đi đâu hết rồi.... niềm tin rồi thì cũng rơi dần theo thời gian trôi, theo những dối trá , tráo trở phải trãi qua những năm tháng đi làm... muôn màu muôn vẻ. Cuộc đời đã dạy nhiều thứ, nhưng rồi, có những thứ cứ nghĩ vấp ngã 1 lần đứng lên thì sẽ chẳng bao giờ khờ dại mà để bản thân vấp ngã thêm lần nữa. Chỉ là, cuộc đời mấy ai biết được chữ ngờ.. rồi thì vẫn vấp ngã.. đến cuối cùng thì vẫn tay trắng như ngày cũ.. thêm chăng chính là vài vết sẹo hằn lên trong lòng, là bản thân biết trơ lì đi với mọi thứ...ừ thì cứ để đời trôi theo thời gian... có muốn đi ngược cũng chẳng được.. bước tiếp thôi, lại bắt đầu lại từ đầu.

Không có nhận xét nào: