Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2016

20160428 Ngày đầu sau thất nghiệp

Bằng cách này hay cách khác, hôm nay cũng đã thực hiện được dự định ban đầu, có lẽ ko vui vẻ bằng, ko lãng mạn bằng những gì trong tưởng tượng... nhưng trí tưởng tượng và hiện thực vốn vẫn luôn khác xa nhau, được đến mức này cũng coi như 1 niềm vui nho nhỏ.
Đi trên những con đường đã từng quen thuộc, đến những nơi đã từng quen thuộc, gặp những người đã từng quen thuộc mà bản thân đã vô tình hay cố ý lãng quên... có cảm giác đi ngược lại dòng thời gian, bước lại những khoảng thời gian của mấy năm về trước... chẳng ngờ sau vài năm gặp lại 1 cách ngẫu nhiên mà vẫn có người còn nhớ... dù giờ so với trước cũng đã khác đi rất nhiều...
Sau vài năm ko gặp , ng cũ vẫn ở đó, vẫn làm công việc đó, vẫn sống cuộc sống đó của họ, chỉ có mình khác... khác nhiều thứ...
Công ty cũ giờ đã thành cái tiệm tạp hoá nhỏ bán đủ thứ ngta cần...
Cái khoảng đất trống đầu cỏ dại ngày nào, giờ mọc lên 1 ngôi trường cán bộ khang trang, khoảng rộng phía trước đầy hoa , đầy lá, sạch sẽ , xinh đẹp... chẳng còn nhếch nhác, bụi bẩn như ngày trước...
Con hẻm nhỏ ngày trước thì vẫn thế... cả việc kẹt xe cũng hệt như vài năm trước... nhìn thân thuộc đến lạ... chỉ là, cảnh có như xưa hay không đi nữa thì người đã chẳng còn là người ngày trước...
Sau vài năm tất cả lại trở về con số 0, bắt đầu lại từ điểm xuất phát.. liệu còn đủ thời gian ?

Không có nhận xét nào: