Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Cuộc đời tôi bao năm qua luôn lưng chừng giữa hạnh phúc và đau thương, tôi luôn sống giữa ranh giới của niềm vui với nỗi buồn, lúc tôi muốn bản thân vui vẻ, vô hình chung tôi quên mọi thứ thực tế tàn nhẫn trong cuộc sống kia.. sống những ngày đầy vui vẻ, hạnh phúc... nhưng cũng có những lúc chạnh lòng.. tôi cảm thấy mình chơi vơi giữa dòng đời... nơi nào giành cho tôi, người nào sẽ bước vào cuộc đời tôi, để trái tim đơn độc đầy bất an này của tôi ko còn thấy cô đơn và bất an nữa...

Có một quyển sách đã viết

"Tình cảm của con người cũng có giới hạn của nó, thay vì đem quan tâm yêu thương san sẻ cho cả ngàn ng, mỗi ng chỉ được chút tình cảm ít ỏi như vậy, thì chi bằng đem gom hết lại như nước nhỏ sông dài mà trao cho những người đáng được mình yêu thương nhất"

Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2016

20160417 Cái gì rồi cũng rời xa

Góc nhỏ để trân trọng kỷ niệm về anh "Forever Young" thế mà lâu lâu lại phát hiện vài cái ảnh bị biến mất.. và hôm nay còn lại cái cuối cùng. Đang tự hỏi đến khi nào thì cái link cuối cùng cũng ko còn nữa... chỉ còn lại 1 góc trống rỗng, 1 dòng đơn giản mà ngoài cái ng post nó thì chẳng biết ai đã từng tồn tại ở cái góc nhỏ xíu đó. 
Gần 6 năm rồi anh nhỉ, thành cát bụi thật sự rồi, em chẳng biết nữa, thỉnh thoảng trong thoáng chốc vẫn nghĩ về cái tên Park Yong Ha.. đôi lúc giọng của anh lại cất lên trog cái list nhạc gần 200 bài của em. Cảm giác ko còn đau như khi đó nữa, giờ thì nghe 1 cách bình thản, một bản nhạc hay nhưng buồn, và ng hát nó thì đang nằm yên trong lòng đất nơi đó. 
Em của hiện tại và của 6 năm trước hình như lại phải bắt đầu lại từ đầu anh ạ. Em từ bỏ rồi ko cố gắng níu kéo cũng như 6 năm trước. Trong cái môi trường em ko thể hoà nhập thì em lựa chọn rời bỏ dù em đã từng đặt rất nhiều tâm huyết vào đó. Hối hận thì cũng ko có chút nào, e vẫn tin mình quyết định đúng, chỉ là.. phía trước làm em lo sợ...cái gì sẽ đợi em ở con đường đó.. khi em bước vào thì liệu có quá nhiều chông gai, liệu em có thể tìm được chốn dừng chân mà ko làm e thêm lần nữa hối hận.
Hình như con ng khi ngta yên ổn quá lâu thì khi bắt đầu 1 cái gì mới thì họ thường lo sợ anh ạ, em cũng thế, em lo lắng nhiều thứ vì bản thân em còn nhiều thiếu sót, và hình như em chưa từng đặt hết tâm huyết cùng tình yêu của mình vào công việc. Em chẳng yêu cái nghề này dù em gắn bó với nó bao năm và có thể cả những năm sau này nữa... Đây chắc là đứng núi này trông núi nọ, có lẽ vì thế mà e chẳng thể nào thành công được anh nhỉ?

Không có nhận xét nào: